Chương trước
Chương sau
Có điều, nói ra những lời này với con Yến có thực sự là đúng đắn không? Hay là càng làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn? Tôi có chút lo lắng về chuyện này.

Đợi đã, lẽ nào việc tôi chứng kiến những thứ kinh dị kia, cũng nằm trong kế hoạch của kẻ đứng đằng sau, hắn là đang muốn tôi và con Yến trở nên hoảng loạn, đó chính là hoàn cảnh tốt nhất để cho hắn ra tay, mà không cần tốn quá nhiều sức lực.

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy rất có lý, mọi chuyện diễn ra bên trong trận quỷ pháp này, hết thảy đều phải có nguyên do rõ ràng, và nó chắc chắn đã nằm trong âm mưu thâm hiểm nào đó.

Con Yến vừa nghe những lời của Minh Ngọc nói liền tái xanh mặt vì sợ hãi, cô ta lo lắng lên tiếng hỏi “Mợ hai, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Nếu vẫn còn bên trong trận quỷ pháp, e rằng thứ không sạch sẽ lại xuất hiện thêm một lần nữa”.

Lời này vừa dứt, Minh Ngọc cũng cảm thấy lo sợ, cô ta nhíu đôi chân mày thanh tú của mình, chậm rãi lên nói “Đúng, mợ cũng có cùng suy nghĩ này với con, chẳng qua hiện giờ chúng ta đang ở trong tình trạng này, không còn cách nào khác, ngoài tìm cách ứng phó”.

“Mợ hai, không lẽ mợ đã nghĩ ra cách ứng phó tốt gì rồi hay sao?”

Con Yến gấp gáp hỏi.



Minh Ngọc thở dài, đáp “Cách tốt thì mợ chưa tìm ra, nhưng mà ứng phó tạm thời thì cũng không thành vấn đề cho lắm”.

Cách nói chuyện của cô ta lúc này vô cùng nghiêm túc, giọng điệu lại rất trầm thấp, mang theo vẻ đáng tin.

“Vậy đó là gì ạ? Mợ nói rõ ràng cho con nghe với?”

Con Yến nhìn chằm chằm vào tôi, nét mặt lộ ra vẻ trông mong.

Minh Ngọc nuốt một ngụm nước miếng rồi mới trầm giọng trả lời “Người ta thường nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên mợ nghĩ rằng trong căn nhà này, chỉ có nơi đó là lựa chọn tốt nhất”.

Con Yến hình như cũng đã hiểu ý tứ trong câu trả lời này, cô ta không hẹn mà cùng với Minh Ngọc nhìn ra cửa phòng.

Không gian vô thức phủ lên mình sự yên ấm tới mức tịch mịch.

Tiếng mưa ồn ào ở bên ngoài vang vọng vào bên trong, cũng không xóa tan sự tịch mịch này.

Con Yến và Minh Ngọc im lặng nhìn như vậy một lúc, cho tới khi một tiếng sấm đột ngột vang lên, mới khiến cho cả hai giựt mình, lấy lại tinh thần.

Minh Ngọc quay sang con Yến, hít một hơi lạnh, trầm giọng cất tiếng phá tan sự yên tĩnh này “Yến, giờ chỉ còn nơi đó thôi, chúng ta phải đánh cược một lần”.



Con Yến gật đầu, ánh mắt bỗng dưng sáng lên, như thể cô ta đang rất kiên định, quyết tâm thử một phen sống chết.

Minh Ngọc nhìn thấy vậy, cũng như tiếp thêm vài phần sức lực, cô ta tiến về phía trước, đưa tay đẩy mạnh cánh cửa phòng ra.

Một gió lạnh ngay lập tức thổi vào bên trong, khiến cho tôi và con Yến không hẹn mà cùng nhau rùng mình một cái, bất an trong lòng cũng theo đó mà tăng lên vài phần.

Bởi vì trời đang mưa, thành thử ra dãy hành lang trở nên mờ mờ tối tối, lại thêm sự vắng vẻ, làm tôi cảm thấy không có một chút an toàn nào.

Tôi không vội bước ra bên ngoài, mà thay vào đó chuyển thân người về phía trước, rồi đưa mắt nhìn sang khung cửa sổ cách chỗ tôi đang đứng không quá xa.

Biến mất rồi.

Vệt máu vừa nãy tôi nhìn thấy, hiện tại đã không còn nữa, tựa như chưa từng xuất hiện.

Tôi tự hỏi, rốt cuộc đây là sao? Rõ ràng trước đó tôi đã tận mắt chứng kiến, không thể nào là hoa mắt được, chẳng lẽ có kẻ đang cố ý muốn tôi hoang mang chăng?

Khoan đã, có khi nào vết máu kia chính là một phần của trận quỷ pháp, với mục đích làm tôi sợ hãi không dám bước chân ra khỏi phòng.

Càng suy đoán tôi lại càng cảm thấy hợp lý, chắc chắn kẻ thủ ác đứng đằng sau mọi chuyện, muốn dồn tôi vào trong một chỗ, để cho hắn có thể dễ dàng ra tay hành động, mà không cần tốn quá nhiều công sức.

Nghĩ tới đây, xương sống của tôi chợt ớn lạnh, vậy là ngay từ đầu, nhất cử nhất động của tôi đều đã bị hắn nhìn ra.

Ván cờ sống chết này, tôi coi như đã thua hơn phân nửa rồi, bây giờ chỉ còn cách cẩn thận từng nước đi, mới có thể xoay chuyển tình thế, đổi thua thành thẳng mà thôi.

Con Yến trông thấy tôi cứ đứng yên, hình như có vẻ sốt ruột, cô ta kéo nhẹ vạt áo của tôi một cái, thấp giọng lên tiếng hỏi “Mợ hai, mợ đang nghĩ gì vậy?”

Tôi vừa quay sang, Minh Ngọc liền nhanh chóng điều khiển trả lời “Không có gì hết, chỉ là mợ muốn coi thử xung quanh ra sao, để đảm bảo an toàn thôi đó mà”.

Nói xong lời này, cô ta liền di chuyển ra bên ngoài dãy hành lang, sau đó lại nói thêm “Mặc dù hiện giờ mọi thứ vẫn rất yên ắng, nhưng mà không dám chắc tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên tốt nhất phải cảnh giác”.

Con Yến gật gật đầu, bám sát theo sau, đồng tình đáp “Mợ nói rất đúng, chúng ta tuyệt đối cần cẩn trọng, vạn nhất xảy ra chuyện bất trắc cũng có thể dễ dàng ứng phó”.

Tôi và con Yến chậm rãi bước đi trên dãy hành lang dài mờ tối, mặc cho tiếng mưa vang vọng, tôi vẫn mơ hồ nghe thấy âm thanh của trái tim đang đập một cách dồn dập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.