*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này Hạ Tiểu Ngư còn có sức nghĩ đến những cái khác, thấy bạn trai chị gái mình cũng được, ít nhất thì bây giờ xem ra không phải là chị gái mình mắt mù mà tìm bừa. Nhưng cho dù hai anh em nghĩ gì, cho dù Hạ Tiểu Ngư vừa trải qua nỗi sợ hãi như thế nào, thì Hạ Diệu Diệu vẫn móc tiền ra mua cho em gái một bộ quần áo rẻ tiền ở chợ đêm sau đó đuổi hai đứa về nhà. Tiễn hai em đi, Hạ Diệu Diệu tìm một vị trí, cũng không để ý xem có sạch sẽ hay không liền ngồi xuống, hoàn toàn không còn vẻ tinh thần phấn chấn như vừa nãy. Hà An liếc nhìn chiếc ghế đầy dầu bóng, do dự một lúc, yên lặng đứng cạnh Hạ Diệu Diệu, ánh mắt nhìn xa xăm. Hạ Diệu Diệu chậm rãi dựa đầu lên chân anh. Yên lặng một lúc, cổ nói: “Anh nói xem, nếu như em không kẹt sỉ như vậy, sớm mua xe đạp mới cho nó thì có khi nào nó đã không…” Cô vẫn thấy canh cánh trong lòng vì chuyện này. Hạ Diệu Diệu cũng không mong chờ Hà An nói gì, cô tuyệt đối chưa bao giờ thấy hối hận vì những chuyện mình đã làm: “May mà em còn sống… anh không biết đám người trong đó hung dữ thể nào đâu, em còn tưởng là em chết chắc rồi…” Hà An nghe vậy giơ tay ra, khựng trong không trung giây lát rồi vỗ lên tóc cô an ủi, ánh mắt quyến luyến. “Cũng may..” Cảm ơn cuộc sống không đến mức làm người sống quá mệt mỏi, Hạ Diệu Diệu nhìn bóng đêm dạt dào sức sống, cảm thấy cứ bình yên như vậy thật tốt. Giây lát Hạ Diệu Diệu bỗng ngồi bật dậy: “Mấy giờ rồi?!” Hà An nhìn đồng hồ: “Mười giờ bốn lăm phút.” “A…” Hạ Diệu Diệu vò đầu. “Thôi xong rồi, hết xe buýt về thành phố rồi!” Thôi toi rồi! Thôi toi rồi! Đều là tiền cả đấy! Hạ Diệu Diệu vội vàng chạy đến tấm biển bến xe buýt gần nhất, cẩn thận nhìn kỹ lại giờ xuất phát chuyến xe cuối cùng. Cô nhìn chằm chằm rất lâu, cuối cùng ủ rũ gục đầu xuống, mất hết tinh thần kéo Hà An từ từ trở về. Hà An bỗng có dự cảm chẳng lành: “Giờ về thế nào?” Hạ Diệu Diệu như chú chó mắc cạn, giọng nói uể oải: “Đi qua hai trạm đường là bắt kịp xe 103, 11 giờ 30 phút nó mới ngừng chạy, chúng ta có thể bắt đi một đoạn, còn lại thì đi bộ về thôi.” Đi bộ tiết kiệm được nhiều tiền. Quả nhiên là vậy! Đi bộ cả nửa thành phố, trời sáng họ còn chưa về đến nơi ấy chứ!? Hà An dừng bước, nghiêm túc quyết đoán vẫy một chiếc xe taxi nhét cô vào trong. Hạ Diệu Diệu vẻ mặt khổ sở bám lên cửa sổ xe, đáng thương nhìn tiền đang bay vèo vèo ra ngoài cửa sổ: Tiền đang bay phần phật đi! Cô không dám nhìn đồng hồ tính tiền nhưng cô biết rằng bảo Hà An chịu đi bộ về cùng cô là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Bạn trai của cô còn lâu mới chịu cực chịu khổ được. Nước mắt của cô đang chảy! Máu đang bay! Những tờ giấy bạc đang kêu gào mong muốn quay trở về vòng tay cô! A a a a a! Hà An không chịu được quay đầu cô lại. Hạ Diệu Diệu sống chết dính chặt lấy cửa sổ xe. Sau khi lặp lại nhiều lần. Khóe môi Hà An cong lên rồi nhanh chóng giấu đi. Hạ Diệu Diệu lo đau lòng nhân dân tệ nên không kịp nhìn thấy nụ cười kia, mà dù thấy thì cô cũng sẽ không có phản ứng gì. Hà An vẫn thường chỉ cười với Hạ Diệu Diệu, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng lần nào cũng như vội vã đi đầu thai ấy. “Dừng xe.” Hà An kéo Hạ Diệu Diệu xuống. Mãi mới thấy có lúc Hạ Diệu Diệu không mấy đồng ý: “Sao? Sao không đi nữa, còn chưa đến mà.” Nhưng cô đã theo anh xuống rồi, còn rất vui vẻ nữa, dù sao thì tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy. “Anh về ký túc xá được nhưng em có thể không?” Tại sao lại không về được chứ? “Em có thể lén lẻn vào vào trong cùng anh, ở tạm trong phòng anh một đêm.” “Sao, phòng các anh có gì không muốn cho người khác nhìn thấy à? Không sao, em sẽ coi như không nhìn thấy tất thối giày hối, lăn ra đất kiếm chỗ ngủ tạm là được.” Hà An lôi thẳng cổ vào khách sạn đối diện, tránh để cô ăn nói lung tung rồi lại làm anh tức chết. Hạ Diệu Diệu tấm tắc tròn xoe mắt nhìn nhìn bố cục sảnh khách sạn, ôi trời ơi, chậu cảnh ở giữa sảnh đẹp quá, bể cá to quá, có chắc phải đến bốn mét ấy, oa oa! Còn có đài phun nước ở giữa nữa kìa! Đó, cái chậu cảnh cô vừa nhìn thấy là gì nhỉ. Bảy, tám người nhân viên phục vụ mặc đồng phục giống nhau cùng khom người cúi chào: “Hoan nghênh quý khách.” Hạ Diệu Diệu giật mình, có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng cô đã hơi kích động, trồng hoành tráng quá, nhưng rất không thích ứng với cách bị “yêu mến” như thế. Tuy nhiên ánh mắt cô lập tức bị những thứ khác ở bên cạnh thu hút, đồng hồ to quá! Cái trông giống như vô lăng đó là cái gì! Sao lại không có mèo chiêu tài nhỉ? Hà An đã đứng ở quầy lễ tân trao đổi với nhân viên phục vụ. Hạ Diệu Diệu nhìn trái ngó phải, dáng vẻ như bà già nhà quê đi theo sau lưng anh, nhìn là biết cấp bậc khách sạn không thấp, có đúng là quá tinh mắt! Cho đến khi nhìn thấy một đám người mặc đồ tây đi giày da rất có phong thái của doanh nhân thành đạt đi ra, trong thang máy bên cạnh còn có một đôi vợ chồng nho nhã lịch sự đi ra, hai người dắt tay cô bé mặc đồ rất có khí chất, màu hồng cao quý, rực rỡ Hạ Diệu Diệu nhìn cô bé đó, không khỏi có chút tự ti vì không sánh bằng được. Cô lặng lẽ kéo tay áo bạn trai, khẽ nói bên tại Hà An. “Chúng ta đổi khách sạn khác đi…” Chỗ này đắt lắm đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]