*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh có biết đun nước không! Trong bình không có nổi một chút nước nóng nào! Hàng ngày anh ở nhà làm cái gì? Chỉ ngủ thôi sao?!” Hạ Diệu Diệu đặt cái ấm giữ nhiệt xuống bàn cành cạch. Hà An chau mày: “Tâm trạng em không tốt.”
“Con mắt nào của anh thấy em tâm trạng không tốt! Em nói với anh bao nhiêu lần rồi! Không nấu cơm thì anh luộc trứng, anh có biết luộc trứng với nước không! Không biết đúng không? Không biết mà không biết đường học sao? Chỉ biết ngồi nhà chờ tới mốc meo lên! Bận cả ngày trời về nhà không có nổi nước nóng mà uống! Cứ để em đói chết đi!” Vừa nói cô vừa mở đèn phòng khách để chiếu sáng phòng bếp, lấy nồi ra chuẩn bị nấu mỳ, tiếng loảng xoảng vang lên. Kết quả là cô bật bếp mãi không được, hết ga rồi! Hạ Diệu Diệu đá vào cửa bếp, rồi lại xót sợ đá hỏng nên không dám đá mạnh, sự bất lực bỗng hoá thành cơn tức chèn ép nơi ngực: “Anh nhìn cái gì? Đợi em bón cho ăn sao!” Hà An mặc nốt áo khoác, lặng lẽ nhìn cô, bất giác hạ giọng nhắc nhở: “Vương Phong Long mấy người họ tới có đem ít đồ, em có thể hâm lại ăn.”
“Hâm nóng cũng cần phải có lửa! Em lấy cái gì mà hầm, lấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591869/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.