*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng sau năm chữ đó lại không hề có kèm theo một biểu cảm nào, chỉ là năm chữ rõ ràng dứt khoát, truyền đạt đúng với những gì mà mặt chữ nói lên, cộng với sự im lặng rất lâu sau đó, khiến Hà Mộc An đương nhiên nghi ngờ rằng Hạ Diệu Diệu đang bực mình
Hà Mộc An lại nhìn kĩ một lần nữa những chiếc lót cốc màu đen, màu lam tối, màu xanh đậm như bị vấy bẩn, nói chung là một chuỗi màu sắc gợi nên sự “không vui”, những thứ màu này thật ra cũng đã từng rất được ưa chuộng trong khoảng thời gian.
Hà Mộc An quả quyết bỏ phiếu phủ quyết với đề án được trình bày, rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi: “Anh không có ý đó, em thích thì cứ dùng màu xanh lá cây, màu xanh da trời với màu xanh lá cây kết hợp với nhau, như trời đất hoà hợp, cũng được.”
Hà Mộc An ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn người đang đứng cúi gằm mặt xuống ở vị trí trung tâm: “Mọi người đi hết rồi, sao cậu còn chưa đi.” “Thưa ngài, tôi muốn biết tại sao
Tôi không dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591865/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.