“Thật sao?” Nói tùy ý đáng thương như vậy, cứ như anh là người qua đường A B gì đó3: “Không phải là để em dùng đấy chứ.”
Hà Mộc An nhìn về phía trước, cười 2dịu dàng: “Em lấy cũng không có tác dụng, Thu Môn không sắp xếp tiếp đón anh, hơn0 nữa ngay khi nhận được thiệp mời thì bộ phận thư ký đã gửi lịch làm việc của anh0 đến, thật sự là không có thời gian chứ không phải cố ý từ chối
Hạ Diệu D3iệu ngẫm lại cũng đúng: Anh không coi người ta vào mắt thì người ta cũng sẽ không để ý đến anh: “Trường cũ của em là trường đại học top đầu, cũng sẽ không đánh mất khí phách của mình đâu.” “Đúng, đúng, trường cũ của em là cái nôi của thánh nhân, uy vũ không thể khuất phục.” Hạ Diệu Diệu cười thỏa mãn, giẫm lên đống lá rụng xếp đống dưới chân, tạo ra âm thanh xào xạc: “Sao Lì Cao không cho người dọn dẹp con đường này nhỉ? Bước thế này nguy hiểm biết bao, nhưng lót dày như vậy chắc cũng không làm bà ấy té được đâu.”
“Anh gặp học trò dì Cao mới nhận chưa?” Rất có khí chất, khí chất xinh đẹp của người phụ nữ không chịu khuất phục, nhìn là khiến người khác cảm thấy vui tai vui mắt, tâm trạng vui vẻ giống như nhìn thấy được vẻ đẹp cứng cỏi của phụ nữ Trung Quốc vậy
Giọng Hà Mộc An nhàn nhạt: “Còn chưa học thành nghề, chưa chắc đã ở lại làm việc cho Hà Quang.” Cũng tức là nói, chị ta chỉ là một người xa lạ, nhờ dì Cao mới được ở nhờ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591849/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.