Hà Mộc An có kiêu ngạo hơn nữa thì lúc này cũng sẽ không để Hạ Diệu Diệu tự mình tiêu3 hóa sự bực tức.
Chờ một lát sau, Hà Mộc An khoác áo khoác lên rồi đi xuống 2dưới mở cửa phòng khách phía bên trái
Một chiếc gối bay đến, rơi xuống cách 0Hà Mộc An khoảng sáu bước chân: “Đi ra ngoài!” Hà Mộc An tiếp tục đi vào, chạm vào n0gười cô
Hạ Diệu Diệu rất không vui, bật dậy đá anh hai cái nhưng vẫn không đ3á được ra, cô tức giận trùm kín chắn, quay lưng lại
Nửa tiếng sau, Hà Mộc An dịch sát vào, ôm cô vào lòng
Mới sáng sớm ra, Hạ Thượng Thượng đã ăn mặc chỉnh tề, tết tóc thành hai bím, nhìn về phía bức tường đã được mở ra
Dường như không có ai thấy lạ, Thượng Thượng cũng không thấy ngạc nhiên về việc tường nhà mình có thể mở ra, vấn đề mà cô bé thắc mắc là tại sao nó lại được mở ra.
Hạ Thượng Thượng bước đến, đứng trước cửa nhìn vào trong, cô bé thật sự không hiểu, một gian bếp bé nhỏ như thế này, thậm chí trông cũng chẳng đẹp đẽ gì, còn không rộng bằng gian bếp ngày xưa của mẹ, khi cô bé bắt đầu có trí nhớ thì công việc của mẹ đã khá tốt rồi, có thể chọn nhà để thuê theo ý muốn rồi.
Hà Mộc An đeo tạp dề, hất chảo, nhìn Thượng Thượng: “Dậy rồi à, chào buổi sáng.” Thượng Thượng nhìn ba, thế mà ba ruột cô bé lại đang đeo tạp dề nấu ăn, không phải ba Cao mà là ba ruột – người chưa bao giờ xuống bếp
Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591841/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.