Là Mộc An không dừng tay, giống như trước mặt không có người vậy
Thư kí Thi3 là người quản lý chung, đứng đầu trong đội ngũ cấp dưới của Hà Mộc An, nen anh ta2 không hề bị ảnh hưởng khi bị coi như vô hình: “Răng sữa của cậu chủ rất đều, sáu 0cái răng đều tốt, cũng cao hơn một ngón tay so với chiều cao trung bình, có thể th0ấy bà chủ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đặc biệt là tính cách của cậu chủ, chắc ch3ắn lớn lên sẽ…” “Chuyện ở Khu số 3 đã được xử lý xong rồi à?” Hà Mộc An vẫn không ngẩng đầu, cũng không dừng tay, giọng nói đều đều
Thi Thực hít sâu một hơi, đây là một vấn đề nghiêm túc, anh ta cũng không muốn khiến cho người khác ghét: “Ông chủ, trong lòng của tôi thì chuyện của cậu chủ phải quan trọng hơn Khu số 3, Khu số 3 có thể bỏ, cậu chủ…” Hà Mộc An đột nhiên ngẩng đầu lên: “Được rồi, bây giờ coi như bỏ Khu số 3, cậu nhận trách nhiệm và tự từ chức, tôi không nhắc đến chuyện cũ.” Thi Thực há hốc mồm: “Ông chủ, tôi nhớ ra tôi còn có việc chưa làm xong..
Tôi ra ngoài trước..
Chào ông chủ…” Hà Mộc An lại cúi đầu xuống, tiếp tục bận bịu.
Hạ Diệu Diệu không biết có phải ảo giác của mình hay không, chỉ là có một loại cảm giác
Trong phòng làm việc, Hạ Diệu Diệu vừa phối màu trang phục Hè vừa trông Hà Bất đang ngồi chơi vải vóc bên chân
Lúc trước khi cô dẫn Hà Bất ra khỏi cửa thì chủ Hà và Khả Chân luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591825/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.