Lạ Vũ liếc nhìn anh ta rồi uống sữa đậu nành, đi3ều cậu không thể chịu nổi nhất chính là bệnh cô2ng tử của Thúc Tùng Cảnh, đi thì đi, không đi t0hì không đi
Đừng có để cho người ta mới0 năm ba lần, thú vị lắm à? Không mời nhiều mấy 3lần thì không thể hiện được là anh ta quan trọng đúng không? Hạ Vũ tiếp tục ăn, không chiều theo ý anh ta, kiên quyết không nói lần thứ hai, thích đi hay không thì tùy
Thúc Tùng cảnh cho cậu một ánh mắt “cậu được lắm”, cánh vững vàng rồi, xưa đâu bằng nay, dám kêu gào với anh ta! Không sao, anh ta là người biết tiến biết lùi, không có vấn đề gì
Hơn nữa, ai bảo đối phương là em vợ Hà Mộc An đây, cậu là người có chỗ dựa phía sau mà: “Nói mau, đi đâu, đúng lúc tớ có một ngày nghỉ.” Hạ Vũ xoay người, tóc ngắn đúng chuẩn nam sinh, khuôn mặt đẹp trai, khóe miệng dính sữa đậu nành, môi đỏ tươi
Thúc Tùng Cảnh không thay đổi sắc mặt, dời mắt, động tác ăn cơm như cũ, giống như tâm trạng chưa từng biến đổi
Hạ Vũ tùy ý cầm khăn lau dầu mỡ trên tay, rồi rút một tấm bản đồ từ dưới góc bàn ra
Thúc Tùng Cảnh không tự chủ được mà bật cười..
Thúc Tùng Cảnh, mày có mù hay không? Cậu ta còn không đẹp trai bằng tài xế của mày
“Gần đây có một sân quyền anh mới mở.” Hạ Vũ chưa nuốt hết thức ăn, nói hơi ngọng
Thúc Tùng Cảnh cắt bánh tiêu một cách tao nhã, châm chọc: “Tốc độ lên kế hoạch nhanh như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591823/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.