Chỉ là có qua có lại cũng không cần phải đặc biệt chỉ chọn lời khen để nói, đ3ều là người lạ mới quen, nói những lời khách quan là được.
Hạ Diệu Diê2̣u cười đáp: “Đúng vậy, không giống tôi, lông mày của tôi đẹp hơn.” Nói xong cô co0̀n cười vui vẻ.
Đối phương cũng cười theo, hàng lông mày đúng là rất đẹp0, cả gương mặt nổi bật nhất là hàng lông mày lá liễu, không cần tỉa tót cũng 3đã rất đẹp rồi, một vẻ đẹp cổ điển.
Hạ Diệu Diệu biết nét đẹp của Hà Bất không phải là kiểu vừa nhìn vào đã thấy đẹp, cả cô và Hà Mộc An đều không phải, Hà Mộc An đẹp là ở khí chất, còn Hà Bất vừa được mấy tháng tuổi thì lấy đâu ra khí chất chứ, trừ khi nó dựa vào thân phận là con trai của Hà Mộc An, dùng xe sang, vệ sĩ, đồ dùng đắt tiền để đắp nên khí chất bá vương con nhà giàu.
Có điều hiện giờ Hà Bất đang nằm trong xe nôi, mặc chiếc áo phao màu vàng, cổ đeo chiếc tạp dề nhỏ, miệng chảy dãi gặm lấy ngón tay cười ngốc nghếch với cô bé xinh đẹp trong xe nôi đối diện.
“Đây là đứa thứ hai nhà cô à? Đúng là không nhìn ra, trông cô còn rất trẻ.”
Hạ Diệu Diệu khiêm tốn tiếp nhận, hiện tại cô đã có năng lực về kinh tế với tình yêu với cái đẹp của mình, hễ cứ rảnh rỗi là cô lại nghiên cứu mày mò làm đẹp, không dễ nhìn ra cô đã ba mươi tuổi, da cô thậm chí còn đẹp hơn lúc chưa lấy chồng, đầu óc được thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591789/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.