“Sao lại chọn kiểu dáng thơ3̀i Nam Bắc Triều?… Không p2hải tôi cho rằng thời Ngụy0 Tấn không ổn, chỉ là cảm0 thấy A Thần xử lý phần p3hối màu chỗ vạt váy chưu được tốt… năng khiếu… đừng nói năng khiếu với tôi, nếu đã ra sức đề đạt như vậy thì tôi cũng không ý kiến…” Hà Diệu Diệu vừa ăn tối xong, đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại.
Trong phòng khách, Hạ Thượng Thượng đứng cách ba một mét đang nói chuyện gì đó.
Hà Mộc An thỉnh thoảng lại gật đầu rồi hỏi thêm vài câu.
Hạ Thượng Thượng không tỏ ra vui vẻ, vẫn nói chuyễn bình thường, điềm đạm vừa phải không giống thái độ của một đứa trẻ mới bảy tám tuổi nhõng nhẽo nũng nịu khi đối diện với ba mẹ của mình.
Khi một mình đối diện với ba, cô bé trông giống một cô con gái nhà danh giá được giáo dục nghiêm cẩn, cung kính, lễ phép, đã biết phải yên lặng lắng nghe người khác nói, biết tôn trọng người khác, hiện giờ chắc chắn có nhiều chuyện cô bé vẫn chưa hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng vẫn nghe và cố gắng làm theo yêu cầu của người lớn.
Hà Mộc An không có ý kiến gì đối với chuyện này, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm bớt việc, anh dùng ngữ khí bình đẳng để giao lưu với con.
Cánh cửa ở ban công được mở ra rồi lại đóng lại, tiếp sau đó là giọng nói chiều chuộng của mẹ cất lên: “Bảo bối của mẹ, mau đến đây, mẹ vừa chọn được cho con hai chiếc váy, thử mặc vào xem có vừa hay không.”
Hạ Thượng Thượng lập tức cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591786/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.