“Không nhìn ra ngài Hà của chúng3 ta lại biết thương người như thê2́, lại còn tốt số đến mức cứu0 bừa một người mà cũng là cô g0ái xinh đẹp, người với người đu3́ng là khác nhau, như em đây ra ngoài đường cùng lắm là được giúp bà cụ qua đường, muốn giúp một anh chàng đẹp trai còn khó hơn cả lên trời, mà dù có thế thật thì chưa chắc đã nhận được của người ta một lời cảm ơn.
Đâu có giống như ngài Hà, được người ta khóc lóc đòi báo ơn, đúng là do ăn ở, vận may cũng khác hẳn với người thường, vừa bước chân ra cửa đã gặp ngay được cô em xinh đẹp rồi.”
Hà Mộc An mở cửa xe ra nhét người đang nói mỉa là cô vào trong xe: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không ai dám làm gì em đâu.” Vừa nói anh vừa ngồi vào xe.
Hạ Diệu Diệu hừ lạnh: “Em có thể nói gì, em đang khen anh đấy, anh làm việc tốt em đâu thể tùy tiện cản trở Lôi Phong, cùng lắm em cũng chỉ dám cảm khái bản thân không có vận may thôi.”
Hà Mộc An bỏ tấm ngăn ở giữa xuống, nói với giọng bất lực: “Đúng như em nghĩ, tối hôm qua đúng là có người dâng đến tận miệng, tối qua có người mời cơm, người ta tự ý sắp xếp thêm các trò tiêu khiển vào. Em đừng nghĩ nhiều, những chuyện như này không phải là hiếm, gặp nhiều rồi nên công ty đều có đối sách giải quyết cả nên không cần anh phải mở miệng, chuyện về sau đều do thư ký Trần sắp xếp, em có nghi vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591776/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.