“Vừa rồi ở phía dưới em thấy người rất kỳ quái.” Họ đi thẳng tới tầng3 một, Hà Mộc An chưa bao giờ sử dụng nhà để xe dưới hầm, xe của anh 2phải phơi nắng, bởi vì không phơi thì làm sao mua xe mới, nhưng mà t0rước mắt anh chưa từng đổi một chiếc xe vì lý do này.
“Có gì0 kỳ quái?”
Cửa thang máy đóng lại, Hạ Diệu Diệu nghiêng ngườ3i dựa vào lưng anh, trán chạm vào cánh tay Hà Mộc An.
Hà Mộc An gọi cô hai lần nhưng không đẩy ra.
“Thì khóc thôi, ngay trước mặt nhiều người như vậy mà khóc vô cùng đau lòng, cũng rất nhiều năm rồi em không gặp người khác khóc như vậy, khi còn bé cũng rất ít, anh thì sao? Anh đừng nói, em đoán anh chưa từng trải qua chuyện như vậy, em còn tìm một cớ tốt, xem cho xong.”
“Em có thể chú ý một vài chuyện có ích, mới từ Paris trở lại, em không có chuyện đứng đắn gì cần phải xử lí à?”
“Có, nhưng gần đây không hiểu sao không vươn lên như trước kia, haizz, nếu em không gả cho anh thì tốt rồi, nhất định em vẫn đang cố gắng làm việc, một cô gái tốt, trong lòng luôn hướng về phía trước, cô gái trong top năm trăm CEO giỏi nhất thế giới trong tương lai!”
Hà Mộc An liếc nhìn cô.
“Hehe, em xin lỗi vì lúc đầu khinh bỉ anh. Trước kia em thật sự nghĩ là mình liều mạng như ba mẹ! Cả đời đều phải dâng hiến cho công việc!”
“Ừ.” Tranh cãi chuyện này với cô để làm gì chứ, cô có lý tưởng, sao cô lại không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591775/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.