Nhìn gì mà nhìn, bởi vì cậu “ngốc”, ngốc nên không thể bị nghi ngờ cậu “có dụng 3ý khác“.
“Cậu mới ngốc ý.” Hạ Vũ vứt chiếc khăn tay đang cầm lên mặt an2h ta, cho cậu mắc bệnh sạch sẽ này: “Chỉ có mấy người các cậu mới suy nghĩ nhiề0u, một việc cứ phải suy nghĩ ra đủ loại khả năng, chẳng trách ai được.”
Thúc Tùng Cảnh bắt lấy ném lại, mắt phượng đáng thương mở to ra, giả vờ đáng y3êu nói: “Cậu có lý, ai mà nói lại cậu được. Em vợ của chủ tịch Tập đoàn Hòa Mộc, cả giới kinh doanh này đều là nhà cậu, tha cho tiểu nhân đi.”
Hạ Vũ cảm thấy phiền phức nhất khi anh ta dùng chiêu này: “Thú vị không? Cậu cũng giống người ta mang việc này ra nói đi nói lại, có thú vị không?”
“M* nó chứ, đây không phải là việc thú vị nhất à? Cậu còn muốn thú vị thế nào nữa? Tóm lại là tớ cũng coi như lấy lại chút mặt mũi, không đến mức việc nhận lầm cậu trở thành vết nhơ cả đời này.”
Hạ Vũ xách cái chân của anh ta vứt xuống: “Xuống đi, tìm đánh ở trên giường của vết nhơ hả?”
Thúc Tùng Cảnh ôm lấy giường xin tha: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, đừng dùng sức, ngũ mã phanh thây rồi.”
Hạ Vũ vứt chiếc chân chó của anh ta xuống: “Phanh thây cậu xem lần sau cậu có dám thế nữa không?”
Thúc Tùng Cảnh vội vàng nằm xuống mặc kệ áo khoác có bị nhăn không, hình tượng, phong độ gì đó muốn có thì có, không có cũng chẳng sao: “Nói thật đi anh rể được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591760/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.