*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh có thể dùng mọi cách để bày tỏ với cô ý kiến của anh, cô lại cảm thấy rằng như thế là đã rất tốt rồi.
Ở đầu bên kia, Hà Mộc An dựa cằm vào cánh tay, ngồi đợi cô hỏi tại sao lại chuyển đường bay, đợi một lúc, điện thoại vẫn không có tin nhắn nào gửi đến, Hà Mộc An lại đợi thêm một lúc nữa, vẫn không có, thế nên anh rút điện thoại ra xem lại bức ảnh khi nãy, thấy rằng cũng không khó coi
Sao cô không hỏi anh tại sao lại bay đến đây?
“Ngài Hà,3để ngài đợi lâu rồi, nếu ngài Hà thấy mấy ông già chúng tôi nhàm chán thì cứ đi chơi cùng tụi trẻ
Mấy người già mặc trên mình chiếc áo phòng không tay in hình hoa lưu niệm nhìn Hà Mộc An, thành thật nói.”
Hà Mộc An dựa vào một cành cây, không nhúc nhích: “Không cần, ở đây môi trường rất tốt, các ngài cứ tiếp tục.”
“Để anh ở đây nhìn mấy người già chúng tôi đánh cờ, chúng tôi ngại lắm.” “Không sao cả.” Hà Mộc An rút điện thoại ra xem có phải tín hiệu không tốt không, tại sao vẫn không trả lời lại
Mấy ông già thấy vậy, muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện: “Thế1chúng ta tiếp tục, tiếp tục, đừng làm phiền ngài Hà.”
“Hì hì, đúng, đúng.”
Năm vệ sĩ đứng cách đó không xa, oai phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591605/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.