*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không hiểu tốt ở chỗ nào.
Hạ Diệu Diệu vỗ vào người anh, biết anh là nhà tư bản có kẻ hầu người hạ quen rồi, hơn nữa trước đây đã từng có tiền lệ: “Nếu anh muốn mời vài người giúp việc cũng được..
nhưng nói trước nhé, chỗ em mưa không to, ba phòng ngủ một phòng khách, không nhét nổi bảy tám người giúp việc đâu, môi trường làm việc cũng không được tốt như núi Hà Quang.”
“Bây giờ em nấu cơm cũng ổn, hì hì, không phải em không thích chỗ anh nhiều người quá, mà núi Hà Quang cách chỗ làm của em rất xa, từ ngoại thành lái xe vào trung tâm phải mất hai giờ đồng hồ, thể sáng ra3mấy giờ em đã phải dậy rồi, chiều năm rưỡi tan làm, nếu tắc đường, thì chắc chắn giờ em cũng không về được đến nhà, đa số thời gian trong ngày của em là ở trên đường, thế nên em quyết định không thể ở núi Hà Quang được, anh nói có phải không?”
“Tiền mua nhà, lấy ra một phần từ tiền bảy nghìn vạn mà chú Hà đưa cho em, lúc đó em cũng không nghĩ gì nhiều, chú ấy đưa thì cầm, nếu như có gì không thỏa đáng, thì em trả lại cho chú ấy.”
Tức là không có gì không thoả đáng: “Nhà cách công ty anh cũng không xa, anh đến ở cũng tiện...” Sống cùng nhau mà, phải có1thành ý: “Nếu anh có địa điểm nào tốt hơn, thì em cũng có thể đi xem được.” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591604/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.