*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
a? Ba..
ba...” Hạ Tiểu Ngư dùng ánh mắt cầu xin, bám vào ba mình: “Nhanh! Ngoài cửa sổ có người! Ngoài cửa sổ có người! Ba nhanh đi điện thoại cho chị, điện thoại cho chị bảo chị cứu con, con biết sai rồi, con thật biết sai rồi..
ba, con xin ba...” Âm thanh khẩn cầu không ngừng vang lên
Những giọt nước mắt già nua bỗng lăn dài trên má ông Hạ, ông lùi lại, đóng cửa, đều là số mệnh! Đều là số mệnh! Không bằng để cho ông già như ông chết quách đi! Thật làm ông đau lòng! Diệu Diệu của ông phải làm sao đây!
Đính đong! Đính đong! Hà Mộc An đứng ngoài cửa, ngây ngốc nhìn cánh3cửa này, bảy năm rồi
Diệu Diệu đưa anh đến nơi này, kéo tay anh cười ngượng ngùng, ỷ lại vào anh, lúc đó anh là tất cả vui buồn của cô, lần đầu tiên cô không chuẩn bị gì dẫn anh về ra mắt ba mẹ, lần đầu tiên cùng nhau mua đồ ăn, nghe thấy cô dè dặt dò thám suy nghĩ của anh, nghe cô líu lo không ngừng kể về nhà của cô, giống như mang mảnh đất khô cằn này nói thành chốn phồn hoa vô cùng.
Thật ra lúc đó không cần cô tâng bốc, anh cũng cảm thấy nơi này rất tốt, lúc đó tại sao anh lại cảm thấy nơi này rất tốt? Anh có phải bị ma nhập hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591539/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.