*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chị Tịnh Kỳ, chị Tịnh Kỳ! Chị nghĩ gì vậy?!”
Vương Tịnh Kỳ bình tĩnh trở lại: “Không có gì”, lại cảm khái nói: “Vẫn là không khí ở nhà tốt.” “Tốt cái gì, không khí ô nhiễm sắp làm người ta ngạt chết.” Cao Quân Dao mang hành lý lên xe
Vương Tịnh Kỳ tiêu sái xoay người lại, cười như ánh sao sáng nhất trên trời: “Đó cũng là hồn về3cố hương.” Cao Quân Dao sững lại, một lát sau liền trợn trắng mắt, một tay kéo lấy cánh tay chị Tịnh Kỳ: “Em không biết, em không để chị đi.” Năm tháng lặng lẽ trôi, chị Tịnh Kỳ của cô ta vào tuổi này, có thể viết nên một chữ lớn “tĩnh tâm“.
“Tùng Song đâu?” Vương Tịnh Kỳ sắp xếp đồ đạc của mình
Cao Quần Dao nằm trên giường khách sạn ngẩng đầu đánh giá cách bài trí xung quanh, trên tủ đầu giường để một quyển tạp chí thiết kế đá quý, gối đầu làm bằng chất liệu cotton mà chị Tịnh Kỳ thích, lúc vừa vào phòng khách có một chiếc đèn tinh xảo được làm bằng đá quý0hồng lam đặt ngoài đó.
Cao Quân Dao đột nhiên cảm thấy thành tựu của một người phụ nữ là có thể làm được như chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591536/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.