*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu vỗ ngực, xả chút bực tức: “Sau này những chuyện đòi mạng như vậy nó tốt nhất đừng dây vào, nếu còn bị nữa là nó đáng đời, thích sống không chịu! Anh xem em có quản nó nữa hay không!” Cao Trạm Vân giúp cô dễ thở hơn, ánh mắt cúi xuống hơi lạnh lùng, Hạ Tiểu Ngư có thể chết đi thì càng tốt.
Hà Mộc An tắt điện thoại, sắc mặt bình thường, vụ việc đó có3kết thúc hay không không liên quan gì đến anh.
Ăn cơm?
Không cần, nếu như ai cũng dùng cái cớ này mời anh ăn cơm, anh sợ rằng sẽ bận đến tối mặt
Hạ Diệu Diệu đạp phải một cây đinh lớn như vậy, nhất thời yên ắng đi rất nhiều, không dám tự mình làm chủ mời người khác ăn cơm để biểu đạt thành ý, bởi vì trong lòng có thật sự cảm kích, đối với đối phương mà nói thì là cổ có lợi.
Hạ Diệu Diệu buồng điện thoại xuống, trong một ngày hai lần biết được vị trí của mình, ai cũng cần phải tiêu hoá một chút.
Hạ Diệu Diệu nhìn Trạm Vân, bất lực mở miệng: “Lát nữa hỏi anh ta có thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591535/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.