*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe lời mày nói còn có cả ý định bán cho anh ta à?”
“Bao nhiêu tiền một cân? Bán xong rồi sau này có phải là cả đời không qua lại nữa không? Đầu óc mày có vấn đề à? Anh ta giúp mày, vì sao anh ta phải giúp mày? Đó là vì nể mặt chị Hai
Mày là cái thá gì chứ, chỉ mỗi việc này thôi đã đủ trả hết cái tình cảm không có bao nhiêu giữa mày và cháu gái rồi
Mày còn định làm gì, lại cho người khác bắt cóc mày lần nữa?”
“Hạ Đại Vũ đổ mồm thối, anh nói cái gì? Anh không vui khi3tôi sống tốt à?” “Nếu như tạo không vui khi mày sống tốt thì mày có thể không tốt sao? Tao bây giờ chính là không vui khi mày sống tốt đó.” “Anh..
Anh..
Tôi là vì ai? Tôi chẳng phải vì mấy người sao? Tôi...” Cửa đột nhiên mở ra, cắt đứt lời nói của Hạ Tiểu Ngư, Hạ Diệu Diệu và Cao Trạm Vân đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nói như vậy là vì tôi sao?” Hạ Tiểu Ngư bị dọa, bất giác dựa ra sau: “Chị..
chị..
chị sao vậy...” “Tôi còn không được quyền về nữa hả?” “Không..
không phải, chị..
em...” “Làm không nổi.” Hạ Diệu Diệu đi vào
“Chị...” Tiểu Ngư bỗng nhiên cất cao giọng.
Hạ Vũ không hiểu nhìn về phía0chị Hai, sao vậy? Nếu như phải nói ai đối tốt với Tiểu Ngư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591524/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.