Khóe môi của Hà Mộc An hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra sự đáng sợ, ung dung điềm tĩnh: “Có việc gì?” Cả người lẫn ghế xoay một góc cong, anh nắm chặt lấy tấm rèm in hoa văn đỏ trước cửa sổ.
Hạ Diệu Diệu mím chặt môi: “Cảm ơn...” “Đã nói không cần khách sáo.” Lần này, chắc chắn không nhắc lại chuyện cũ nữa, chuyện thất lễ lần trước đã khiến anh kéo lại tất cả ván cờ, lần này anh đã nắm quyền chủ động: “Thật sự rất bận, nếu không còn chuyện gì thì anh...” “Diệu Diệu sao em không mở đèn lên?” Cạch một tiếng, Cao Trạm Vân mở đèn trong phòng khách lên, nghi hoặc nhìn Diệu Diệu đang cầm ly nước và chiếc điện thoại bên tai: “Muộn2thế này mà ai gọi thế: Tiểu Ngư đâu?” Hạ Diệu Diệu híp mắt lại.
Hà Mộc An ngập ngừng, tiếp tục nói cho xong câu mình định nói: “Nếu không có việc gì thì anh tắt máy đây...” “Ừ, phiền anh rồi, cảm ơn.” Hà Mộc An tắt máy, chau mày, nhìn đồng hồ, 11:47 phút tối, có người gọi “Diệu Diệu”? Hà Mộc An giơ tay ấn vào huyệt Thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp, người đó hỏi đến Tiểu Ngư, bạn bè sao? Quan hệ bạn bè không tồi? Bạn mới? Hay lợi dụng lần này để bắt đầu mối quan hệ bạn bè? Hà Mộc An nở một nụ cười mỉa mai, có thể so được với ba năm ở bên nhau và nhiều năm quen biết nhau của bọn họ sao? Tất7cả sẽ bắt đầu lại, là ai không quan trọng
Hà Mộc An đứng dậy, bóng dáng cô độc bước vào trong phòng ngủ.
“Chưa ngủ sao?” Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591489/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.