*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Phong Long vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Lớp trưởng, ai chẳng có lúc thi không tốt phải không? Hơn nữa, ngài Hà... Hà An kì trước thi môn toán không phải rất tốt sao? Như vậy chứng tỏ cậu dạy kèm cho anh ấy có hiệu quả, anh ấy cũng đang không ngừng tiến bộ. Tôi cảm thấy như vậy xứng đáng được cậu công nhận, cậu thấy đúng không?”
Hơn nữa, thực lực của Hà lão đại thế nào, chỉ cần nhìn vào những lời bình luận thư viện Thu Môn có lưu giữ lại về người ta là có thể nhận ra chút ít. Cũng không2đến mức là thấp như vậy, có thể là lúc thi người ta không tập trung, hoặc lại không muốn viết chữ sợ đau tay, cô đừng cứ vịn vào đó mà không buông nha.
“Cậu bảo anh ấy xuống đây cho tôi.” Làm gì phải nhiều lời như vậy, có bản lĩnh thì anh cứ làm tổ trong phòng, đừng gặp ai. Sinh viên của khoa văn học Trung Quốc mà lại không qua môn ngữ pháp, vậy thì anh đừng đi học nữa.
Khoa văn học Trung Quốc không phải là do Hà An chọn, mà là quản gia Hà tùy tiện chọn, anh cũng tùy tiện đi học theo. Có lẽ lúc ban đầu quản gia cảm thấy cái khoa này dễ sống, lại không dễ dàng gặp phải con cháu nhà8ai, hoàn toàn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591392/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.