*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người ôm nhau rất lâu, Hạ Diệu Diệu nhìn thời gian sắp muộn rồi, cô nhất định phải kịp giờ xe chạy, cô nói với Hà An rất nhiều, rất nhiều.
Hà An lạnh lùng buồng cô ra.
Hạ Diệu Diệu mau chóng ngồi dậy, ba phút là thu xếp xong, đội mũ đeo gang tay, hôn Hà An vẫn đang nằm im bất động, mặc chiếc áo lông vũ dày cộm lên, rồi xách hai chiếc túi hành lý to đùng, chạy như bay cho kịp giờ xe chạy.
Căn2phòng không rộng lắm bỗng nhiên chỉ còn lại mình Hà An, cứ như khoảnh khắc cô đẩy cửa rời đi, đã đem theo tất cả hơi nóng của căn phòng vậy, mọi thứ xung quanh đều trống rỗng.
Hà An gối một tay sau đầu, trước đó, anh cũng một mình ở đây, nhưng hôm nay, anh mở máy tính ra vài lần cũng không có tâm trạng đâu để xem tiếp. Anh đột nhiên ngồi dậy, muốn đuổi theo cô nói gì đó, nhưng nhìn đồng hồ, e rằng cô đã lên xe rồi. Hà An cầm điện thoại lên nhìn, không có bất cứ tin nhắn nào, đúng như dự đoán.
Hà An dở khóc dở cười, hôm nay anh làm sao vậy, cực kì không bình thường, Hà An để8mình bình tĩnh lại, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591370/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.