“Nhưng...” Ăn ở đây... liệu có nóng quá không...
Hạ Diệu Diệu lập tức quay sang lườm thằng em! Lằng nhằng cái gì! Hạ Vũ vội vàng cúi đầu xuống ngoan ngoãn chạy về nhà bưng cơm sang cho chị gái.
Ông Hạ thấy vậy liền xót con gái, vội vàng nói: “Để ba làm, con về nhà ăn cơm với em đi, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, giữa trưa nắng thế này làm gì có người.” Có con gái nhà nào giống nhà ông không, ông vẫn luôn thấy áy náy. Hạ Diệu Diệu quen tay bơm căng bánh xe lên, đổ nước vào thử, lấy khăn bông trên cổ lau mồ hôi: “Không có mấy người nhưng thể nào cũng có người, trên tinh thần không thể bỏ qua một đồng tiền nào rơi vào tay được. Ba nghỉ ngơi đi, con làm xong ngay đây.”
Người khách đứng cạnh thấy vậy liền cất tiếng khen ngợi. “Ông à, con gái ông hiếu thảo quá.” Ông Hạ cười gật đầu, con gái lớn của ông đâu chỉ có hiểu thảo không thôi, có đôi khi ông cũng hy vọng con gái lớn của ông cũng giống như con gái út, thỉnh thoảng cũng gây sự vô cớ một chút, ích kỷ một chút. Hầy... ông Hạ lấy tay chống người di chuyển lên trước hai bước, lấy cốc nước đưa cho con gái: “Đừng chỉ có lo làm việc như thế...” Là do ông đã làm liên lụy đến con gái.
***
Lúc trời gần tối, thời tiết nóng nực đã giảm bớt đi đôi chút, nhưng buổi tối oi bức vẫn không có lấy một tia gió mát, tất cả cửa sổ trong nhà họ Hạ đều mở toang, ông Hạ và bà Hạ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591296/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.