Hồi ức là bản năng, nhưng nghĩ quá nhiều, chính là tự mình đa tình.
So với tôi, Phó Dư Dã mới là người không muốn hồi tưởng quá khứ đi, đồng tính luyến ái, sư đồ luyến, những từ đó đặt trên người ai cũng đều có hiệu quả sát thương cao, không cần phải nói đến người như hắn. Càng là thứ tinh xảo tốt đẹp thì càng không chịu nổi đã kích.
Tôi có gì để khẩn trương đâu, trừ Tiểu Sư ra, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì để mất.
Tôi đi đón Tiểu Sư như ngày thường, hôm nay nhà trẻ tổ chức hoạt động vẽ tranh, Tiểu Sư đem giấy vẽ hớn hở cho tôi xem, nói:"Ba, đây là con vẽ."
Sau đó đưa tôi xem hoa hồng nhỏ trên tay.
"Cô giáo nói con vẽ tốt lắm."
Tôi nhìn đồ vật không ra hình dáng trên giấy vẽ, chỉ có thể cười cười, khen bé.
Tối hôm đó lúc rửa tay, nước rửa tay cũng không cho tôi bôi, tự minh xoa xoa tay nhỏ béo, còn có ý che chở hoa hồng nhỏ trên mu bàn tay.
Tôi nói:"Phải rửa cho sạch, ngày mai con biểu hiện tốt, cô giáo sẽ dán cho con."
Tiểu Sư cố chấp lắc đầu, nghiêm túc nói:"Ngày mai dán tay bên này, hai tay con đều có."
Tôi dựa vào cạnh cửa, nghĩ buổi tối nhân lúc bé ngủ đem con dấu tháo ra.
Liền nghe bé nói:"Ngô Khả Hân có tận hai cái."
Lời này làm tôi hiểu ra. Vì thế hỏi bé:"Vì sao Ngô Khả Hân có tới hai cái?"
Tiểu Sư nghĩ nghĩ, nói:"Bởi vì tranh của bạn ấy vẽ đẹp nhất nên cô giáo thưởng cho bạn ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-cua-ban-trai-cu/1689502/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.