Trong phòng khách, Phó Dư Tranh ngồi trên sô pha, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của y nhìn tôi, ánh mắt không hề có nhiệt độ, cũng không chứa xâm lược, nhưng lại có trọng lượng làm người không thể nào tự nhiên.
Tôi cùng y trước nay không thân, hiện tại mối quan hệ là quăng tám sào cũng không tới.
Chỉ đối đãi y như một vị khách quý.
Có lẽ là biểu tình của tôi quá mức bình tĩnh, làm Phó Dư Tranh có điểm ngoài ý muốn.
Y sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, nói:"Đã lâu không gặp, Đặng Lăng."
Y lựa chọn phương thức hàn huyên cũ kĩ nhất, cũng không hề có bất luận ý nghĩa gì.
Tôi đồng ý, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.
"Phó tổng, thật vinh hạnh có thể..."
Phó Dư Tranh trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
"Thầy Đặng, thầy hà tất phải khách khi như vậy."
Y đánh giá tôi, đang xem tôi giấu giao động dưới vẻ bình tĩnh, lại thích hợp mà thu hồi.
Tôi thừa nhận hiện tại rất muốn bỏ đi, không muốn quản phỏng vấn hay không phỏng vấn, giao lưu mặt đối mặt cùng Phó Dư Tranh làm tôi thật sự thở không nổi. Tôi không biết tại sao y lại có thể đúng lí hợp tình xuất hiện trước mặt tôi, dùng thái độ vân đạm phong khinh nói với tôi đừng xa lạ như vậy, như là những chuyện xảy ra trước đó đều không tồn tại. Nhưng tôi không có dũng khí đi chất vấn y, giống như tôi đối với những chuyện đó còn canh cánh trong lòng, tôi không muốn ở trước mặt y lộ ra bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-cua-ban-trai-cu/1689499/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.