Phó Dư Dã chớp mắt, nói:"Thầy, có thể nói trang sau."
Lúc này tôi mới chú ý tới tình huống của mình, hoang mang rối loạn vội cắt ppt, có lẽ là thời điểm có sự khác biệt, ppt nhảy trang không được bình thường, tôi càng muốn tìm đúng trang ngược lại càng mất mặt.
Ngón tay Phó Dư Dã lướt trên màn hình cảm ứng thay tôi.
"Là cái này."
Hắn chuyên chú nhìn màn hình.
Tôi ngẩn người. Hắn nhìn về phía tôi, tôi lập tức trả lời:"Đúng vậy."
Một khắc kia tôi thật sự cảm thấy phi thường mất mặt.
May mắn thẳng đến khi ra về Phó Dư Dã đều không có biểu hiện ra chút nào để ý cùng bất mãn.
Hắn lễ phép, khiêm tốn như cũ, so sánh với tôi ngược lại co quắp, không ánh mắt, chất phát.
Tôi vẫn duy trì tần suất một tuần đi nhà Phó Dư Dã một lần, trừ dì giúp việc thường xuyên xuất hiện cũng không có gặp người khác, phòng ở trống rỗng chỉ có hắn cùng một con chó bự, nói thế nào đây, là có có chút thê lương.
Có một hôm tôi đến, bấm chuông cửa thật lâu Phó Dư Dã mới ra mở cửa.
Hắn mặc một cái áo lông dê màu kaki, phía dưới là một cái quần màu xám, như mới từ trên giường bò dậy.
Tôi tưởng hắn đêm trước ngủ trễ, có thể do chơi mệt hoặc học mệt, làm hắn hiện tại buồn ngủ mắt mông lung mà mời tôi vô nhà.
Tôi không có tức giận, ngược lại phát ra một loại cảm giác kì diệu, con người luôn thả lỏng bản thân trước người họ quen thuộc, bộc lộ bản thân bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-cua-ban-trai-cu/1689498/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.