Nhà của Đỗ Quyên nhỏ thôi, hai gian phòng phía Đông, ba gian phía Tây, giờ mẹ con họ ở bên Tây, ta ở bên Đông.
Cẩm y vệ sáng đến niêm phủ, giờ đã chiều, chúng ta chưa ăn gì từ sáng đến trưa, lại đi bộ từ Đông thành về Nam thành, cả nhà bụng sôi ùng ục mà trên người không còn một xu.
Thẩm Trạch Minh nằm bất động, chỉ có Thẩm Trạch Văn gắng gượng ngồi dậy, lau mặt rồi lên tiếng:
"Con có vài người huynh đệ, con đi vay chút bạc."
Huynh đệ gì chứ, lúc tiền bạc rủng rỉnh, đừng nói là huynh đệ, người ta còn giành nhau nhận làm cha. Giờ tiền không có, tước vị cũng mất, ai còn quan tâm ngươi? Ta từng bảo nó tránh xa lũ bạn bè rắn rết kia, nó không nghe, giờ cứ để nó tự đi vấp, mới biết người ta là người hay là quỷ.
Quả nhiên, đến tối mịt, Thẩm Trạch Văn mới quay về, người lấm lem, mặt còn bầm tím.
"Mượn được bạc chưa?"
Mắt Thẩm Trạch Văn đỏ hoe:
"Tổ mẫu, người nhịn đói thêm đêm nay nữa, mai con sẽ nghĩ cách kiếm tiền!"
Hàn Khả Tâm vốn đang nằm, bỗng như sống lại, nhảy dựng lên:
"Bà ta đói thì sao? Tất cả là do bà ta hại, hết thảy đều là bà ta!"
"Bà ta nuông chiều các ngươi, mới khiến các ngươi ra nông nỗi này!"
"Mẹ nói bậy gì đó! Tổ mẫu tin tưởng con mới đưa bạc, sao lại nói là hại con?"
Thẩm Trạch Văn phản bác, Hàn Khả Tâm phát điên, nhào tới tát liên tiếp hai cái:
"Ta nguyền rủa ngươi! Thẩm Trạch Văn đồ ngu! Ngươi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-con-chau-pha-gia-chi-tu-ta-tro-lai-tieu-sach-gia-san/4891377/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.