"Nếu có trách, thì chỉ trách cha mẹ không có bản lĩnh!"
"Tổ mẫu còn cho ta tiền tiêu, mẹ có gì?"
Hàn Khả Tâm tức đến mức một Phật ra đời, hai Phật thăng thiên, túm lỗ tai con mắng xối xả, mẹ con đ.á.n.h nhau như ch.ó với mèo.
Trong phủ mỗi ngày đều như vở tuồng náo nhiệt, vừa xuống sân khấu bên này đã đến lượt bên kia lên đài, ngày một kịch tính.
Hàn Khả Tâm thất vọng với hai đứa con trai, liền dồn hy vọng vào con gái:
"Vị Vũ, Tam hoàng t.ử có liên lạc với con không?"
Thẩm Vị Vũ òa khóc:
"Mẹ ơi, đến bạc con cũng xin không được, Tam hoàng t.ử đã nửa tháng nay không gặp con rồi!"
"Không có bạc, sao giúp người ta làm việc? Sau này hai huynh con còn mong gì tiền đồ? Tổ mẫu ngày nào cũng nói quý ta nhất, vậy mà lại đối xử hào phóng với hai huynh . Chẳng nói đâu xa, thiếp của đại ca còn mặc Nguyệt Hoa cẩm, vậy mà một xu bà ta cũng không cho con, cái bà già c.h.ế.t tiệt!"
"Mẹ nghĩ có phải con đã làm gì chọc giận bà ta không? Con đi nịnh bà ấy thêm lần nữa, xin chút bạc xem."
"Giờ con mới mở mắt, một lần ra tay là mười vạn, năm vạn, chắc bà ta chôn cả núi vàng núi bạc!"
Mẹ con bàn bạc xong, Thẩm Vị Vũ lại đến lấy lòng ta, nhưng ta mặc nàng nói thế nào, vẫn không nhả ra một đồng.
Hai đứa cháu trai kia, tuy làm việc cho Tam hoàng t.ử nhưng làm loạn đến trời long đất lở, khiến hắn ta sớm đã chán ngấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-con-chau-pha-gia-chi-tu-ta-tro-lai-tieu-sach-gia-san/4891376/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.