Chương trước
Chương sau
Phản ứng đầu tiên của Ninh Vũ Phi là kiên quyết không thể tham gia tiệc mừng thọ, lần này mà đi thì chính là tiết tấu tự tìm chết!

Cậu dừng cài khuy tay áo, lấy hết dũng khí, hiếm thấy mà ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Bắc Thần: “Em có thể không đi được không?” Cậu cẩn thận hỏi, bên trong còn mơ hồ có ý cầu khẩn.

Hoắc Bắc Thần thấy vậy thì trong lòng khẽ nhúc nhích, khóe môi mang theo ý cười thờ ơ: “Sao vậy?”

Ninh Vũ Phi vừa nhìn có hi vọng thì lập tức nói tiếp: “Tiệc lớn như vậy, tay chân em vụng về, nhỡ làm sai thì…”

“Cùng tôi, sai thế nào chứ?” Con ngươi đen của Hoắc Bắc Thần khóa lấy cậu.

Ninh Vũ Phi khựng lại, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh mơ hồ.

Giống như đó là một trường hợp rất nghiêm túc, có kẻ nhằm vào Ninh Vũ Phi, dùng thái độ hùng hổ dọa người chất vấn, các loại vấn đề lấp lửng cái nào cũng bị thiêu hủy, không ngừng dùng một số ngôn ngữ cực đoan trách cứ cậu vượt quyền, không phục quân lệnh…

Ninh Vũ Phi dù sao cũng là tuổi trẻ non nớt, sao có thể am hiểu trường hợp như vậy? Bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, há mồm nói một câu, đối phương đáp trả lại trăm câu, mắt thấy cậu tứ cố vô thân, cũng bị những người này dùng ‘Miệng’ ăn…

Vào đúng lúc này, cửa phòng bị thô bạo đá văng ra, một người đàn ông lạnh như băng, quanh thân uy nghiêm đáng sợ, nhấc ủng chiến đi tới.

Hắn bước vào, con ngươi đen quét nhìn một vòng, trầm giọng nói: “Thả người.”

Có người đứng dậy chất vấn tại chỗ: “Các hạ, Ninh Vũ Phi phạm tội, cần phải tiếp thu…”

Gã chưa dứt lời, thì Hoắc Bắc Thần giơ tay, họng súng đen sì để giữa mi tâm gã.

Người kia sợ hãi run rẩy nhưng vẫn mạnh miệng gầm lên: “Hoắc Bắc Thần! Nơi này chính là nơi giám sát, hành vi của anh là muốn, muốn tạo phản sao!”

Đỉnh đầu bị súng dí như vậy, dù là ai cũng chịu không nổi nhưng Hoắc Bắc Thần mày không hề nhíu, thậm chí hắn còn cười lộ ra hàm răng trắng, giống như một mãnh thú to lớn bễ nghễ trước con mồi nhỏ yếu: “Mấy người dùng lý do hoang đường này bắt hắn đi, thì đừng trách tôi xem qua một chút.”

Ý thức được ý trong lời hắn, người kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Điên rồi, anh điên rồi!”

Ký ức đến đó thì dừng, cả người Ninh Vũ Phi đều hoảng hốt.

Nam nhân trong đầu và nguyên soái đại nhân trước mắt trùng điệp lên nhau, lúc này cậu mới phát hiện ra cách mình hiểu Hoắc Bắc Thần và Hoắc Bắc Thần trong ký ức hình như có phần chênh lệch.

Cậu cho rằng hắn nắm đại quyền, máu lạnh vô tình, đem tất cả nắm giữ trong lòng bàn tay, một nam nhân lãnh khốc với vỗ tay đùa giỡn, có thể… Hắn nặng tình, bao che khuyết điểm, huyết tính bất kham trong xương làm cho hắn thường xuyên làm ra hành động lạ người, điểm chết người chính là, những chuyện hắn làm nhìn qua có vẻ lỗ mãng kích động, nhưng trên thực thế lại giống như phán đoán tinh chuẩn như trực giác dã thú và bất cứ cơ khí nào cũng không thể sánh nổi… Vô số lần nhìn như hoang đường, cuối cùng lại đều trở thành kết quả hắn muốn.

Một người không cha không mẹ, mười ba tuổi tòng quân, chỉ dùng thời gian không tới hai mươi năm đã gom toàn bộ chiến đội ngân hà vào trong túi, đồng thời là một nam nhân mà vô số người kiêng kỵ không thể làm gì, sao lại là một người bình thường được chứ?

Ninh Vũ Phi tim khẽ run, trong giây lát này, cậu đột nhiên cảm thấy tất cả tâm tư của mình đều đã bại lộ.

Hoắc Bắc Thần biết tất cả, mọi chuyện hắn đều biết, cặp mắt đen kia đã sớm bị hắn nhìn thấu.

—— nhưng hắn không đâm thủng.

Ý niệm này xoay chuyển trong đầu, sau lưng cậu đã đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

Thấy cậu không lên tiếng, nguyên soái đại nhân vỗ lên bả vai cậu: “Bộ nào cũng đẹp, em tự chọn một bộ mình thích đi.”

Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, không dám tiếp tục nói nhiều một câu, cậu chọn bừa một bộ, nói: “Vậy bộ này.”

Nguyên soái căn bản không liếc mắt nhìn y phục kia, chỉ dõi theo cậu: “Ừ.”

Ninh Vũ Phi cầm quần áo, trong đầu suy nghĩ miên man, hoàn toàn bị chính suy đoán của mình dọa sợ.

Vẻ mặt cậu hoảng hốt đương nhiên không gạt được Hoắc Bắc Thần.

Nguyên soái cười khẽ, giơ tay xoa lên cần cổ trắng nõn của cậu, hơi dùng sức, thoải mái ôm cậu vào lòng.

Ninh Vũ Phi kinh hoảng ngẩng đầu, lại vừa vặn tiếp nhận nụ hôn của nam nhân.

Nóng rực, nóng bỏng, mang theo uy thế mạnh mẽ che trời đè ép xuống. Đây là một nụ hôn nhưng lại giống như cướp đoạt linh hồn, muốn giam cầm cậu trong đó. Sau gáy bị bắt trụ, Ninh Vũ Phi chỉ có thể ngẩng đầu; môi lưỡi dây dưa, năng lực hô hấp dường như đánh mất, kèm theo cảm giác khó thở cường liệt, loại khoái cảm này khiến hai chân run lên, gần như muốn đánh đổ toàn bộ lý trí, chỉ dư lại khát vọng không ngừng…

“Ưm…” Đến khi được buông ra, Ninh Vũ Phi không nhịn được mà khẽ ngâm lên tiếng.

Hoắc Bắc Thần giơ tay lướt qua môi cậu: “Tham ăn.”

Đôi mắt Ninh Vũ Phi mông lung, theo bản năng lắc lắc đầu nhưng đều nói không được.

Chẳng biết từ lúc nào, Hoắc Bắc Thần đã ngồi trên ghế dựa, bộ lễ phục tinh xảo xa hoa đã lỏng lẻo treo trên hông Ninh Vũ Phi, bờ vai trắng nõn, lồng ngực luo lộ ra, tư thái dụ người tới mức khiến máu trong người muốn bành trướng.

Tay Hoắc Bắc Thần du tẩu trên người cậu, giọng nói trầm thấp hơi ngột ngạt: “Một lát nữa tôi còn có việc, không thể làm, trước đó để em bắn một lần nhé?”

Hắn dán vào lỗ tai cậu nói, Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy mình như bị đầu độc, tim run rẩy như cánh chuồn chuồn, căn bản không dừng được, ký ức trong đầu cậu không ngừng hiện lên, khoái cảm thoái mái khiến người ta rít gào như hút phải thuốc phiện, không ngừng dụ dỗ, câu dẫn, đợi cậu trầm luân.

Nếm thử một lần, lại nếm thử một lần, đã…

Không!

Trước khi lý trí bị đứt hoàn toàn, Ninh Vũ Phi đột nhiên tỉnh táo lại.

Không thể như vậy… Tuyệt đối không thể!

Cậu chôn trong ngực Hoắc Bắc Thần, con mắt lập tức thanh lãnh xuống, tất cả mê hoặc đều rút đi, cảm giác mát mẻ xông lên đầu dập tắt hỏa diễm bên trong.

Cậu không ngẩng đầu, tư thái cứ mập mờ như vậy, dùng âm thanh mềm mại nhỏ giọng nói: “… Không cần.”

Hoắc Bắc Thần trêu ghẹo con thú nhỏ đang gắng gượng trong lòng hắn: “Hửm?”

Ninh Vũ Phi hít vào một hơi, âm thanh càng nhẹ nhàng chậm chạp, quả thực như đang làm nũng: “Sẽ càng khó chịu hơn…” Cậu không dám ngẩng đầu, bởi vì đôi mắt bán đứng tâm tình cậu, mà cậu không muốn Hoắc Bắc Thần nhận ra được…

Thoáng nhắm mắt lại, Ninh Vũ Phi nói tiếp: “Không làm đến cùng, sẽ… Càng muốn hơn.”

Tay Hoắc Bắc Thần đang cài khuy áo cậu bỗng dùng sức, một lúc sau, hắn cười một tiếng, lồng ngực rắn chắc chấn động, mặt Ninh Vũ Phi kề sát ở ngực hắn, chỉ cảm thấy cả người đều run rẩy theo… Cậu hơi khẩn trương, ngón tay vì thấp thỏm mà hơi cuộn vào, nhưng cậu không dám ngẩng đầu. Cậu đang đánh cuộc, đánh cược Hoắc Bắc Thần là người chưa bao giờ vì tình ái mà bỏ lỡ chính sự

Đúng như dự đoán, nguyên soái trừng phạt vỗ lên mông cậu, trong giọng nói lại trộn lẫn sung sướng không hề che giấu: “Đây là đang oán giận tôi?”

Ninh Vũ Phi khẽ thở ra một hơi.

Hoắc Bắc Thần kéo cậu ra, ôm lấy cậu dùng sức hôn lên, hôn đến khi hai mắt cậu ửng hồng mới buông ra: “Chờ kết thúc tiệc mừng thọ, em đừng khóc lóc cầu tôi dừng lại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.