Chương trước
Chương sau
Mịa nó, cả người Diệp Linh Linh lúc này đang cảm thấy vô cùng không tốt, tại chỗ đưa ra quyết định, cả đời này cũng sẽ không nói với Lữ Thụ một câu, an đoạn nghĩa tuyệt!
Lữ Thụ vui vẻ nhắn tin cho nhóm bạn học của mình, bạn bè trong điện thoại của hắn không có bao nhiêu, đa số là những bạn học cùng lớp.
Lúc nhắn tin số lượng lớn, nội dung tin nhắn vượt qua bảy chữ sẽ tự ẩn bớt, phải bấm mở ra mới xem được.
Diệp Linh Linh một mặt uể oải vì làm bài không tốt, rảnh rỗi không có gì chơi theo bản năng liền mở điện thoại ra nhìn, sau đó thấy tin nhắn Lữ Thụ phát ra trong nhóm.
“Tại sao tớ không có bạn học đáng yêu nào đến ngồi cùng bàn, mà bạn học ngồi cùng bàn tớ lại có?”
Diệp Linh Linh kém chút lộn tung bàn, cậu đủ chưa! Đủ chưa Hả!
Cô phải mách giáo viên, cô muốn đổi chỗ ngồi!
Không cho chép bài cũng thôi đi, bây giờ lại đến cái tin nhắn này nữa là sao?!
Cậu ta có xứng là bạn học hay không hả?!
Cậu đáng yêu chỗ nào? Đừng có tự nổ banh xu cà na như thế có được không!
Cảm xúc tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh: +536.
Ấy ấy...
Nhãn tình Lữ Thụ sáng lên, quả nhiên mình dùng cách lạ mới có thể đạt được kết quả bất ngờ!
Đi học một buổi sáng liền thu hoạch hơn 1800 điểm cảm xúc tiêu cực, bạn học ngồi cùng bàn uy vũ thật sự.
Về sau chúng ta chính là huynh đệ!
Thế nhưng tiết kiểm tra anh văn thứ hai lại không có bao nhiêu thu hoạch.
Dù sao lần trước chơi hơi ác, người ta sẽ không ôm bao nhiêu mong chờ nữa.
Nhưng mà sự thật chứng minh Lữ Thụ vẫn chưa hiểu hết lòng người, trong lúc tiến hành kiểm tra môn anh văn, đám bạn học nhớ đến hành vi khi nãy của Lữ Thụ, liền có một loại oán niệm kéo dài. . .
+1, +1, +1, +1. . .
Cứ như vậy qua hết giờ thi, điểm cảm xúc tiêu cực của Lữ Thụ vậy mà một lần nữa đột phá con số 2000. . . như thế cũng được hả trời?
Giữa trưa mọi người đi ăn cơm, nhóm chat bạn bè của Lữ Thụ cũng không phải chỉ có một mình Diệp Linh Linh, ai cũng có thể nhìn thấy.
Đám bạn học lúc ăn cơm đều chụm mặt lại bàn tán với nhau, chắc hẳn do hôm qua nói xấu Lữ Thụ nên hôm nay hắn giận rồi.
Vậy mà lúc kiểm tra không cho ai xem cả!
Nhất là tờ giấy Lữ Thụ và Lưu Sướng truyền cho nhau, đây là bằng chứng đó!
- Không phải chỉ nói hắn không cách nào thức tỉnh thôi sao, mọi người là nói thật, bình thường hắn đều ốm yếu đầy bệnh, một học kỳ phát bệnh đến mấy lần thì làm sao có thể thức tỉnh được?
- Đúng rồi, chỉ vậy thôi mà cũng giận, còn không cho mọi người chép bài nữa chứ?
- Không chỉ như vậy, hắn ta còn nhắn tin chọc tức Linh Linh nữa khiến vừa rồi cậu ấy tức đến mức mém chút là khóc luôn.
- À, mọi người có phát hiện hay không, dạo này khí sắc của Lữ Thụ hình như rất tốt đó.
- Tốt lên thì sao chứ, nói không chừng hai ngày nữa lại phát bệnh.
Lữ Thụ ở trong phòng ăn bình tĩnh ăn cơm, cơm trưa hắn đã chuẩn bị từ trước, là cơm xào cải trắng.
Cơm ở trong trường cũng không quá đắt, thế nhưng đối với Lữ Thụ mà nói thì tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy.
Đám bạn học của hắn không nghĩ đến một chuyện, các người đã nói xấu tôi, vậy tôi phản kích một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.
Huống chi mục tiêu của Lữ Thụ chính là cảm xúc tiêu cực, quản bọn họ có đắc tội mình hay không, nếu có cơ hội thì hắn vẫn đắc tội bọn họ thôi.
Trong lúc Lữ Thụ ăn cơm, cũng nhìn thấy bạn học nữ đã thức tỉnh ở lớp kế bên, cô bạn này đang lẻ loi dùng bữa ở cạnh cửa sổ phòng ăn, không nói chuyện càng không xem điện thoại di động, chỉ im lặng ăn cơm thôi.
Cô gái này vững vàng thật đấy, không giống như tên Lý Tề lớp 7, sau khi thức tỉnh dị năng liền thô lỗ thể hiện, hiện tại không biết đang ở chỗ nào kìa.
Lữ Thụ vẫn đang không ngừng suy nghĩ, phải xem thái độ của chính phủ đối với Lý Tề như thế nào cái đã, nếu như nói Lý Tề mất tích vậy chứng minh rất rõ ràng chính phủ muốn tiếp tục che dấu chuyên này. Nếu như Lý Tề có thể
trở về, vậy thì nói rõ, thời đại của dị năng giả đã mở ra.
Thời gian nghỉ trưa chỉ chừng 50 phút, ăn xong liền phải về lớp học, hoặc là tự học trong lớp, hoặc là đi ngủ, dù sao hai giờ chiều thì bọn họ mới bắt đầu học lại.
Giáo viên thỉnh thoảng đi ngang qua cũng chỉ nhìn một chút, chẳng quản làm gì.
Lớp 11 trường ngoại ngữ Lạc Thành có đãi ngộ thoải mái vậy đấy, nhưng lên đến lớp 12 sẽ phải đối mặt với áp lực tàn khốc hơn nhiều.
Lữ Thụ chợt phát hiện Diệp Linh Linh ngồi cạnh mình đang chọc chọc điện thoại nhắn tin với đám bạn, hiện tại thị lực của hắn rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra mấy cái hình đại diện quen thuộc, nhóm chat có tên "Dị năng giả".
Phốc!
Đám bạn học vậy mà tranh thủ giờ nghỉ trưa, kéo cả đám tán nhảm về dị năng giả ư?
Chỉ là trong nhóm chat ấy vẫn không có mình. Lữ Thụ lại liếc một chút, nhóm có hơn năm mươi người, trong lớp chỉ có vài bạn không tham gia nhóm "dị năng giả" này.
Xem ra đám bạn xung quanh đã hoàn toàn tẩy chay mình rồi. Lữ Thụ cũng chẳng để chuyện này trong lòng, nhiều lắm thì một năm rưỡi sau mỗi người đều có con đường khác nhau.
Tuy nhiên Lữ Thụ lại cảm giác đám bạn học này thật quá thú vị, nhóm chat đặt tên là "dị năng giả", nhưng ngay cả một người thức tỉnh cũng không có, chả biết trò chuyện cái gì...
Diệp Linh Linh nhìn thấy Lữ Thụ ngó về phía mình bèn hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng lấy sách vở chất đống ở phần bàn bên trái của mình, che tầm nhìn của Lữ
Thụ.
Lúc này, Lữ Thụ không để ý tới con hàng Diệp Linh Linh này nữa, hắn bất ngờ phát hiện ngọn lửa trong lồng ngực tựa như chuyển sang màu xanh lục.
Như vậy là sao nhỉ?
Lữ Thụ cảm thấy ngọn lửa kia càng ngày càng nóng, giống như từng đợt dung nham đang sôi ùng ục, nhưng thực sự hắn chẳng hiểu tại sao.
Lữ Thụ không rõ vì cái gì tác động mà ngọn lửa có phản ứng như vậy, hiện tại hắn có thể tùy ý sử dụng lực lượng ở bên trong tinh đồ, nhưng ngọn lửa này lại không nghe hắn sai khiến, dường như không có bất kỳ sự liên hệ nào với hắn
cả.
Giống như...
Nó vẫn còn đang ngủ say chưa tỉnh lại.
Tình huống như vậy cho dù Lữ Thụ suy nghĩ đến nát óc cũng không biết phải giải quyết như thế nào, tu hành một mình chính là gian nan như thế.
- Lý Tề trở về trường học rồi!
Đám học sinh vốn đang yên tĩnh nghỉ trưa đột nhiên có người lên tiếng:
- Thằng bạn bên lớp 7 vừa mới nhắn cho tớ, Lý Tề quay lại lớp rồi, trường học quyết định để cậu ta trở lại học bình thường!
Lữ Thụ ngẩn người, mấy bạn học khác trong lớp đều nháo nhào hết cả lên, bởi vì đây là dị năng giả đầu tiên xuất hiện gần bọn họ, nguyên bản lúc đầu còn có người suy đoán Lý Tề sẽ biến mất một cách bí ẩn, thế nhưng hiện tại cậu ra đã quang minh chính đại trở về, đánh giáo viên xong còn được đưa về để cho trường học xử lý, hình phạt này xem như tương đối nhẹ rồi.
Đám học sinh sôi nổi bàn tán về chuyện dị năng giả cũng không bị chính phủ bắt đi nghiên cứu.
Chỉ có Lữ Thụ đang nghĩ, có lẽ chính phủ đã muốn hoàn toàn công khai chuyện này rồi!
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.