Đem báo cáo để qua một bên, Trần Giang ngẩng đầu lên nhìn Trần Hà một chút, “Vất vả ngươi! Đám binh sĩ vừa mới quy thuận kia ngươi cũng nên nhanh chóng sắp xếp huấn luyện cho bọn hắn, giúp cho bọn hắn nhanh chóng hòa nhập vào đội ngũ của chúng ta càng sớm càng tốt.
Đại đế lần này cử ngươi đi theo ta ra ngoài để học hỏi, muốn nhanh chóng học được cách bài binh bố trận, sách lược chiến thuật thì ngươi càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, cũng đừng có mà lười biếng, cô phụ lại sự kỳ vọng của Đại đế dành cho ngươi!”
“Thuộc hạ tuyệt không cô phụ sự kỳ vọng của Đại đế!”, nghe Trần Giang nói như vậy thì liền tâm tình đều kích động cả lên, nhưng trong mắt hắn càng toát ra thêm mấy phần khẩn trương!
“Làm sao? Có chuyện gì vậy?”, nhìn thấy Trần Hà vẫn còn đứng ở đấy, Trần Giang cũng thuận miệng hỏi một câu.
“Tướng quân, ta…”
“Có việc gì cứ nói thẳng, chớ có dong dài như đàn bà thế!”
“Tướng quân, thuộc hạ có một vấn đề nghĩ mãi không thông, trước đó, tên Lương Gian kia hỏi ngài làm sao biết hắn trốn ở nơi đó, ngài nói là đoán, nhưng thuộc hạ nhìn phản ứng của ngài lúc đó, giống như đã từ trước ngài đã biết tên kia trốn ở trong lùm cây cạnh suối!”, lúc này, Trần Hà trăm mối ngỗn ngang trong đầu mình không cách nào phá giải, hiển nhiên cũng chỉ vì vấn đề này mà hắn xoán xuýt hơn nữa ngày trời.
“Nguyên lai là việc này…”, khi đang nói chuyện, Trần Giang thuận thế cầm lên một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476737/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.