Từ khi được tiếp cận với sự văn minh của bọn Khựa và bọn Mãnh Long kia, tâm của hắn từ lúc đó cũng đã không còn nằm ở cái vùng đất khỉ ho cò gáy này nữa. Hắn muốn đến được vùng đất tràn đầy những con người văn minh kia.
Bởi hắn nghĩ rằng, chỉ cần đến được vùng đất kia, tài năng của hắn chẳng mấy chốc sẽ được tất cả mọi người công nhận. Hắn cũng vì đấy mà nhanh chóng được thăng quan tiến chức, được ăn ngon mặc sướng, suốt ngày được vô số mĩ nữ vây quanh hầu hạ.
Hắn cũng đã từng nhiều lần gửi thư xin cho thay người trấn giữ nơi này để hắn được điều chuyển đến vùng đất của đất nước Mãnh Long kia. Nhưng tất cả yêu cầu của hắn đều bị khước từ một cách lạnh lùng.
Mấy ngày trước, hắn cũng đã tìm mọi cách để lấy lòng vị Chu công tử là cháu ruột của Chu tể tướng kia. Nhưng vị Chu công tử kia tính tình quá thất thường, tính khí thì còn quá trẻ con nên hắn cũng đành bất lực thất bại.
Nên trong mắt hắn, vị Chu công tử này chính là một cái phao cứu cánh cho hắn. Chỉ cần hắn lấy lòng được người con trai của Chu tể tướng này, hắn chắc chắn sẽ có được cơ hội để thoát khỏi cái nơi chết tiệt này.
“Cạn”, Trần Nguyên hai tay bưng bát giơ lên cao hét lớn.
Tất cả mọi người trong bộ lạc Hồng Giang lúc này không kể là con dân, binh sĩ của bộ lạc Hồng Giang hay là đám binh sĩ của bọn Khựa cũng đều lâng lâng trong men say mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476688/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.