Đám con dân Đại Ngạc khi nghe được lời cuối cùng của Trần Nguyên nói ra thì cũng không ngừng thở phào. Mặc kệ là như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không bị giết chết là bọn hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
“Tạ ơn Đại đế, thần sẽ không bao giờ rời mắt khỏi bọn hắn thưa Đại đế”, Đại Man lúc này cũng như đã đặt được gánh nặng cuối cùng trong lòng hắn xuống mà thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết Trần Nguyên bắt hắn phải trực tiếp giám sát đám người kia là đang tạo điều kiện cho hắn được tiếp tục tiếp cận với đám con dân lầm đường lạc lối kia của mình. Tạo cho hắn có được cơ hội xây dựng lại mối quan hệ với đám con dân kia, cũng là những người cùng chung máu mủ ruột thịt với hắn.
Đại Man lúc này nhìn theo bóng lưng của Trần Nguyên rời xa mà không ngừng tràn đầy lòng cảm kích. Nếu đổi lại là một người khác, chắc chắn rằng những người con dân kia sẽ không có được một cơ hội làm lại cuộc đời như vậy.
Trần Nguyên lúc này cũng không quan tâm đến những người còn lại nữa mà quay lưng rời đi. Đi theo hắn lúc này không chỉ có năm người cận vệ của hắn mà còn có thêm một người khách xa lạ khác, đó chính là Nhâm công tử.
Đám người Trần Giang sau một hồi cuối cùng cũng đã xử lý xong hết tàn cục mà cuộc chiến vừa qua để lại. Hắn sau đó lại nhanh chóng dẫn người lao đến vị trí của đám người Công Đoàn đang trẫn giữ nãy giờ phía trên đồi kia.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476675/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.