Đại Bưu hắn muốn làm lung lay ý chí của đám người bộ lạc vừa mới dẫn quân tới đánh giết bộ lạc của hắn này. Hắn là một tên già đầu, kinh qua không biết bao nhiêu trận chiến, chỉ liếc nhìn sơ qua trận chiến xung quanh, hắn đã biết được thế cục của bộ lạc bọn hắn giờ này đang nằm ở đâu.
Hắn tuy lửa giận đầy trời đối với tên Đại Man này, nhưng hắn cũng không hề vì lửa giận trong lòng mình mà quên đi nguy hiểm xung quanh đang chờ đợi hắn. Hắn muốn mượn cơ hội này để dồn Đại Man vào chỗ chết, chết một cách tức tưởi, chết vì chính bọn người mà hắn đang kỳ vọng.
“Ngoài ra, ta còn thần phục một đất nước khác có tên là Mãnh Long, nước Mãnh Long cũng rất hùng mạnh, quân đội của bọn hắn nhiều vô số kể. Đám binh lính mà bộ lạc các ngươi vừa đuổi giết qua phía bên kia núi kia, chính là người của đất nước Mãnh Long mà ta vừa nói.
Người dẫn đầu đám binh lính tinh nhuệ kia chính là Nhâm công tử, hắn chính là con trai độc nhất của một vị đại thần lớn ở trong triều. Chỉ cần các ngươi dám đụng đến ta và vị Nhâm công tử kia, ta chắc chắn cha của hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà dẫn theo vô số binh sĩ đến san bằng bộ lạc của các ngươi để trả thù cho ta và Nhâm công tử.
Các ngươi nếu không muốn khơi lên lửa giận của nước Khựa, không muốn chọc giận đến đất nước Mãnh Long, thì các ngươi nên nghe lời ta. Ngoan ngoãn buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476671/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.