Vị Nhâm công tử kia chẳng mấy chốc bị Dưỡng Tĩnh mang đến trước mặt Trần Nguyên. Cả cơ thể của hắn lúc này không thể khống chế được nữa mà run lên bần bật. Trước mắt hắn lúc này, chính là bóng lưng vô cùng cao lớn cùng tà chiến bào bay phấp với trong gió, không khác gì một ác ma đang chuẩn bị xâu xé tâm trí của hắn.
Khi đã nhìn thấy Dương Tĩnh thành công bắt tên cầm đầu đám quân phía bên kia quay trở về, Trần Nguyên cũng chẳng thèm nhìn tên kia lấy một cái. Hắn làm vậy chính là vì để đám bảo cho đám quân bên kia không dám làm ra điều gì ngu ngốc mà thôi.
Nắm tên cầm đầu trong tay mình, Trần Nguyên chắc chắn rằng đám binh lính như rắn mất đầu kia chẳng mấy chốc sẽ tan ra mà không cần bọn hắn phải tốn công tốn sức thu thập. Hắn cũng chẳng muốn dùng đám người kia để luyện binh.
Bởi thực sự Trần Nguyên vẫn có chút lo sợ trong lòng, hắn lo sợ nếu dùng đám lính kia để luyện binh thì hắn sẽ phải nhận được những tổn thất không đáng có. Vấn đề nằm ở chỗ, là đám binh lính kia quá khác xa so với đám binh lính của bộ lạc Đại Ngạc trước mắt hắn này.
Trong mắt hắn, đám binh lính kia được trang bị quá đầy đủ, ngoài ra, nhìn phong cách chiến đấu của bọn hắn, Trần Nguyên chắc chắn rằng đám lính này được huấn luyện vô cùng bài bản và chuyên nghiệp, không phải đám lính Đại Ngạc này có thể so sánh được.
Trong khi tất cả chiến sĩ của hắn, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476670/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.