Trần Nguyên lúc này đang rất chăm chú làm việc với đầy rẫy những bản ghi chép trên khắp bàn làm việc của hắn. Phải một lúc lâu sau hắn mới bắt đầu dừng bút ngước lên nhìn lấy hai người.
Lục Vân vừa đúng lúc này chạm phải ánh mắt của Trần Nguyên, hắn trong lòng bất chợt nổi lên một tia rùng mình ớn lạnh. Người thanh niên trẻ tuổi chỉ bằng cháu của hắn này lại mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng mạnh mẽ cùng khiếp sợ.
Ánh mắt của người trẻ tuổi này lại tràn đầy sự cương nghị, quyết đoán cùng xen lẫn vào đó chính là sự hắc ám cùng một chút lạnh lùng và máu huyết. Hắn không dám tin rằng đây chính là một người thanh niên trẻ tuổi, trong lòng hắn chắc chắn rằng đây phải là một lão đầu đã dẫm đạp lên trên biết bao nhiêu máu huyết mới đúng.
“Đứng lên đi! Ngươi là tộc trưởng bộ lạc Miên Việt?”, Trần Nguyên liếc sang Lục Vân không lạnh không nhạt hỏi.
“Thần tên là Lục Vân, là tộc trưởng bộ lạc Miên Việt thưa Đại đế”, Lục Vân lúc này không còn dám nhìn thẳng Trần Nguyên mà cúi đầu tràn đầy cung kính đáp.
Tự xưng là “thần” với người thanh niên trẻ tuổi trước mắt hắn này chính là do Trần Giang trước khi đến đã có nhắc nhở hắn. Hắn qua Trần Giang giải thích thì cũng hiểu được ý nghĩa của từ này.
“Ngươi còn nhớ có một toán người lúc trước xông đến đánh cướp vật nuôi của các ngươi chứ?”, Trần Nguyên nhìn Lục Vân mỉm cười nói.
“Thì ra kẻ ăn cướp bộ lạc chúng ta lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476658/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.