Thực chất, vấn đề của Trần Tô cũng không phải là quá khó để giải quyết, chỉ là tên Dương Phong kia muốn là khó làm dễ Trần Tô mà thôi, sau một hồi trầm tư, Ngũ lão mới bắt đầu lên tiếng.
“Trần Tô, ngươi cũng đừng quá đặt nặng vấn đề chúng ta giữ ngươi lại ở bộ lạc của chúng ta. Suy nghĩ của ngươi, chúng ta đều hiểu rõ. Chỉ là vào thời điểm nhạy cảm như thế này, chúng ta cũng không thể không cẩn thận.
Ta nói điều này là mong ngươi cũng phần nào thấu hiểu cho bọn ta, bọn ta cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy. Đợi chuyện này qua đi, chúng ta nhất định sẽ đích thân đế gặp tộc trưởng của các ngươi để tạ lỗi.
Còn vấn đề ngươi nhắc đến kia, ta không biết là ngươi nghe được điều đó ở nơi nào, nhưng thực sự đó cũng chính là vấn đề mà chúng ta đang quan tâm. Chúng ta cũng không chắc chắn được là có xảy ra sự kiện kia hay không.
Chỉ là kinh nghiệm bao nhiêu đời sinh sống ở vùng đất này mà đúc kết nên điều đó. Từ khi chúng ta sinh sống ở vùng đất này, chúng ta đã từng năm lần chật vật để sinh tồn qua được sự kiện kia.
Tuy nhiên, thời gian là hoàn toàn không trùng khớp nhau. Chúng ta cũng chỉ mong sự kiện kia lần này sẽ không xảy ra, nhưng một phần chúng ta cũng cầu mong điều đó xảy ra.
Nghe ta nói đến điều này, chắc chắn ngươi sẽ bật cười mà nghĩ chúng ta là những lão già lẩm cẩm. Nhưng ngươi nên nhớ một điều, tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476641/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.