Chương trước
Chương sau
Trong xưởng sản xuất vũ khí, tiếng búa đe cùng những tiếng hò hét không ngừng vang lên. Tất cả cùng hòa lại tạo nên một bầu không khí làm việc vô cùng khẩn trương.
“Cheng… cheng… cheng…”
“Mạnh nữa lên”, tiếng một cô gái la lớn lên trong một góc xưởng. Góc xưởng kia có hai người một nam một nữ đang không ngừng rèn đúc một thứ gì đó. Nhìn mấy bộ phế phẩm đang bị vứt trên bàn làm việc cạnh đó, ai nấy đều có thể đoán ra được là hai người kia đang rèn đúc thứ gì.
“Nhẹ thôi, được rồi, ta bảo được rồi ngươi không nghe à? Đúng là cái đồ đầu đất. Tiếp tục đi, đều tay vào”
Tiếng cô gái kia không ngừng mắc nhiếc chàng thanh niên, nhưng chàng thanh niên kia không hề phản kháng lại mà chỉ mỉm cười vô cùng ngây ngô và đáng yêu. Thân hình hắn giờ này mồ hôi đã nhễ nhại, thoáng tô điểm thêm cho những thước cơ bắp cuồn cuộn của hắn càng thêm bóng loáng.
Qua không biết bao nhiêu lần rèn dập, cuối cùng thì sản phẩm mà bọn họ nãy giờ tốn biết bao nhiêu công sức đổ vào cũng đã hoàn thiện. Cô gái kia khuôn mặt giờ phút này cũng nhễ nhại và lấm lem vì bụi bẩn.
Nàng ngắm nghía lại thành phẩm của mình, trên khuôn mặt thiếu nữ đã ửng hồng vì lửa của nàng dần dần hiện lên một nụ cười mãn nguyện. Nàng thoáng đưa tay lên khẽ gạt đi những giọt mồ hôi trên trán, cùng những sợi tóc vì gió thối bay mà vương bám khắp nơi.
Nàng đâu có để ý rằng, người thanh niên nhìn có vẻ như trẻ con đối diện nàng kia giờ phút này hắn nhìn nàng như người ngây dại. Hình bóng của nàng như đã chiếm trọn ánh mắt và trái tim của hắn.
Dung nhan nàng kiều diễm, trong lúc lơ đãng lộ ra một nét xinh đẹp tựa như yêu tinh. Chiếc cổ thon dài trắng nõn, lộ ra đường cong ưu nhã. Ánh lửa từ những lò rèn không ngừng lan tỏa ra, một đôi kiều nhũ đầy đặn vểnh cao.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì nhiệt độ cao và sự mệt nhọc mà những giọt mồ hôi xuất hiện ở trên cổ nàng, sau đó thẳng một đường đổ nhào xuống, thấm đẫm qua lớp áo che đang che đậy kiều nhũ đầy đặn mượt mà kia, cuối cùng tạo thành một đường cong thoáng có chút dâm tà rồi chảy xuống.
Tiểu phúc mảnh mai, dường như có chút yếu đuối, nhưng trong khi có vẻ hơi thanh mảnh đó lại lộ ra một cỗ cảm giác mềm dẻo, bằng phẳng mà mềm mại, không có một chút thịt dư thừa.
Liếc mắt nhìn một cái khiến hắn ta xúc động không nhịn được vươn tay tới muốn chạm vào. Phía dưới eo nhỏ đó là cái đuôi tóc đuôi gà được buộc ngang bằng một sợi nơ màu tím tràn ngập ngang bướng, đuôi tóc hơi hơi đong đưa, không thể nghi ngờ hiện ra phong tình khác thường.
Nàng giờ phút này bận một chiếc áo được làm từ vải lấy từ những cô gái Khựa kia. Chỉ có điều chiếc áo này lại mang đậm phong cách của thời hiện đại, nhìn nó không khác gì một chiếc áo sơ mi.
Hai vạt áo thì bị nàng buộc thắt cao lên, khiến cho vòng eo săn chắc và thọn gọn của nàng lồ lộ ra ngoài không khí. Sau một hồi ngắm nghía thành phẩm của mình, nàng đột nhiên quay lại như có điều gì muốn nói với tên thanh niên kia.
Nhưng nàng lại bắt gặp ngay ánh mắt thẫn thờ của tên kia đang nhìn mình. Nàng chống hai bàn tay hồng lên cái eo nhỏ đang ướt đẫm mồ hôi của mình, nhìn lấy tên kia mà quá lớn,
“Này, tên đầu đất, ngươi đang nhìn cái gì đấy, bộ trên mặt ta có nhọ nồi à?”
Nàng lúc này bắt gặp ánh mắt của tên kia đang nhìn mình thì khuôn mặt bỗng phút chốc ửng hồng, nhưng ngay sau đó nàng liên quát lớn lên. Tên kia lúc này đang như rơi vào một giấc mộng đẹp thì còn đâu nghe thấy được những lời của nàng đang gọi.
Đôi môi đỏ mọng của nàng cứ không ngừng mấp máy vô cùng ướt át và gợi cảm. những sợi tóc thấm ướt mồ hôi đang bám trên đôi môi kia lại như tô điểm thêm cho phần thơ mộng ẩn hiện của nó.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, nàng lúc này cũng tự nhiên thấy bối rối trong lòng. Nhưng nhìn lại những thước cuồn cuộn cơ bắp với một thân hình tráng kiện kia, nàng cũng không thể rời đi ánh mắt của mình.
Nhưng bản tính của nàng đã vốn dĩ kiên cường và ngang bướng, chỉ phút chốc nét xuân thiếu nữ đi qua kia thì đâu có dễ để chế phục lại được bản tính của nàng. Nàng sau mấy lần la lên mà tên kia vẫn như điếc không phản ứng lại cũng khiến cho nàng bực mình.
“Bốp”
“Cái tên đầu đất này lại dám nhìn bản cô nương, ngươi dám nhìn bổn cô nương một lần nữa là bản cô nương sẽ móc mắt ngươi ra bây giờ”
Tên kia bị nàng vỗ cho một cái thật mạnh trên đầu thì liền tỉnh lại giấc mộng, cười ngây ngô mà xoa xoa lấy đầu của mình.
“Tiếp tục đi, đây chỉ mới là mũ giáp thôi, chúng ta còn áo và giầy vẫn chưa được hoàn thiện đây. Tên đầu đất, nhanh lên, tiếp tục làm cho ta”
Nàng vừa lớn tiếng quát chàng thanh niên kia, lại vừa lấy ra thêm những vật liệu khác để tiến hành rèn đúc. Hắn nghe nàng nói vậy thì cũng không dám chậm trễ một phút giây nào mà vác búa lên, theo hiệu lệnh của nàng mà không ngừng giáng xuống.
Hai người kia không ai khác mà chính là Trần Vi cùng Trấn Thiên. Trần Vi lúc này đang dựa theo những bộ áo giáp của bọn Khựa lúc trước người của Trần Tô gửi về mà rèn đúc theo, sau đó thì mới cải tiến và chỉnh sửa lại cho tối ưu hơn theo ý của Trần Nguyên.
Mà Trấn Thiên ngoài thời gian cùng các chiến sĩ khác luyện tập ra, thời gian rãnh rỗi, hắn sẽ chạy đến đây để giúp đỡ Trần Vi rèn đúc vũ khí. Không biết hắn thật sự là ngây ngô hay là mặt dày, cho dù biết bao lần bị Trần Vi quát mắng đuổi đi nhưng hắn vẫn cứ cười hề hề ở lại.
Theo Trần Nguyên ban đầu phân phó, Trấn Thiên đáng lý ra phải theo đội ngũ của Trần Tô để tập luyện. Nhưng Trần Tô thấy hắn ban đầu quá yếu so với những chiến sĩ còn lại trong đội ngũ của Trần Tô.
Vì vậy Trần Tô quyết định để hắn tạm thời ở lại theo đội ngũ của Trần Giang luyện tập. Nhưng trong mấy tháng ngắn ngủi, từ ban đầu chỉ là một tên võ biền, bây giờ hắn đã trở thành một chiến sĩ thứ thiệt.
Đừng nhìn vẻ mặt bên ngoài ngây ngô của hắn vậy mà xem thường. Trong chiến đấu, hắn không khác gì một con mãnh thú lên cơn điên. Mỗi chiêu thức của hắn đều là lấy mạng đổi mạng.
Đối thủ chỉ cần trao đổi với hắn qua hai ba chiêu thức là đã đủ khiếp sợ về độ điên cuồng và liều mạng của hắn. Cho dù là trong huấn luyện thì hắn cũng chẳng bao giờ nương tay với đồng đội của mình.
Vì vậy mà mỗi khi nghe đấu luyện thì tất cả đồng đội của hắn đều né xa hắn ra vì sợ bị bắt cặp với hắn. Kẻ nào xui xẻo bị bắt cặp với hắn thì y như rằng tối đó tên kia cả mình mẫy đầy vết bầm tím.
Trần Nguyên từng thấy và đã nhắc đi nhắc lại hắn nhiều lần nhưng hắn vẫn chưa thể hoàn toàn từ bỏ được phong cách chiến đấu này của mình. Nhưng dù sao, từng ngày trôi qua thì hắn cũng đã cải thiện được đôi chút.
Trấn Thiên hắn không sử dụng vũ khí riêng, vũ khí của hắn chính là hai nắm đấm của hắn. Hắn không ưa thích sử dụng vũ khí vì hắn cảm thấy làm vướng víu bản thân mình.
Tuy nhiên, cũng chính vì sử dụng nắm đấm của mình nên hắn không dể dàng để có thể kết liễu được những đối thủ có trang bị giáp đầy đủ. Để khắc phục điểm yếu này của hắn. Trần Nguyên đã đặc biệt thiết kế cho hắn một găng tay được làm từ da cá sấu mà bọc bên ngoài lớp da đó chính là những mảnh nhỏ kim loại ghép lại với nhau.
Trần Nguyên bất chợt nảy ra ý tưởng thiết kế này là vì nhớ đến hình ảnh bàn tay của Iron man. Chỉ khác biệt là trước phần nắm đấm của găng tay sắt này lại được phủ thêm một hàng đinh nhọn dài khoảng năm centimet.
Thêm hàng đinh dài nhọn này, đủ để hắn hạ gục hoặc xuyên thủng bất kỳ lớp giáp nào của kẻ địch. Kết hợp với tốc độ cực nhanh của hắn, hầu như không một con hung thú nào có thể trốn thoát được khỏi những đòn tấn công như trời giáng của hắn.
Nhưng đó là trong tập luyện và trong chiến đấu, là khi hắn xác định được đâu là kẻ địch của mình. Còn ngoài ra, hắn lại chính là một tên hiền lành, lúc nào cũng treo trên gương mặt của mình một nụ cười ngây ngô như trẻ con.
Lúc đầu, Trần Vi cũng vô cùng bực mình vì suốt ngày cứ bị cái tên đầu đất này đeo bám. Nàng báo lên với Trần Nguyên là muốn đuổi nàng đi, nhưng Trần Nguyên chỉ cười gian xảo rồi nói muốn để cho nàng đào tạo thêm cho tên đầu đất kia cách rèn đúc.
Nghe đại ca nói vậy thì nàng cũng đành bất lực mà chịu đựng sự đeo bám của tên kia. Nhưng tên kia cũng hề để nàng thất vọng, nhờ có sự trợ giúp của hắn, nàng càng nhanh chóng rèn đúc ra được nhiều loại vũ khí mới hơn.
Nàng cũng từ từ chấp nhận hắn như là một tên trợ thủ đắc lực của mình. Tuy nhiều lúc có hơi ngây ngô khờ khạo, nhưng chí ít hắn cũng là một tên vô cùng mạnh mẽ và nghe lời nàng.
Những bộ giáp mà bọn hắn lấy được chính là bộ giáp trụ. Nó bao gồm mũ trụ, làm bằng sắt. Bộ giáp thân có hai miếng che bắp tay và bắp đùi, miếng che bụng và bộ hạ, ngoài thân có thắt thêm đai da, tức là thân được che hai lượt da, cổ tay và cổ chân đều có bao da rời.
Hình thức của loại áo giáp này có thể thấy tương tự như các pho tượng Kim cương, Hộ pháp ở đình đền chùa, ngoài ra còn một chiếc áo bào khoác vai cũng có tác dụng bảo vệ cơ thể, gây cản trở đối phương.
Khi mặc loại áo giáp này, bắt buộc phải có người giúp. Thoạt tiên mặc vào trong một bộ quần áo lụa mỏng, cái áo gọi là thủy y. Sau đó đến một chiếc áo dài bằng sợi hay dạ hai vạt.
Hai bộ này nhằm giảm lực cọ xát của giáp trực tiếp vào cơ thể, vì người ta không thể mặc áo giáp sát da thịt mà không bị xây sát. Người mặc lồng từ phía sau lưng vào hai tay, rồi buộc dây chặt phía sau lưng cho giáp ôm gọn lấy người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.