Chương trước
Chương sau
Sau khi nhìn lấy bức tường thành rơm kia, Đại Man chưa thỏa mãn nhưng cũng đã tạm hài lòng. Hắn lúc này mới ra hiệu cho tất cả các theo khiên chông, cứ năm người vác một tấm, từ từ thu nhỏ vòng vây áp sát bộ lạc Lưỡng Quy.
Bộ lạc Lưỡng Quy, một trong ba căn nhà giống nhau như đúc kia, một tên với thân hình trông như khô quắt đang ngồi trên một ghế lớn. Khuôn mặt và khắp cơ thể của hắn được trang trí bởi đầy rẫy những hình xăm cổ quái không khác gì những con dân của hắn.
Hắn với khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ, hai tay không ngừng bốc lấy những trái tim còn tràn đầy máu tươi ở trên bàn đưa vào miệng ngấu nghiến. Trên miệng hắn máu tươi không ngừng chảy xuống, cùng với tiếng cười quỷ dị của hắn khiến cho không khí trong phòng trống càng thêm rợn người.
Nhìn sơ qua thì ai cũng cứ nghĩ hắn không khác gì những người bình thường khác, nhưng nếu nhìn kỹ lại, hắn hoàn toàn không bình thường. Trên cô của hắn mọc ra hai cái đầu, phía sau của hắn còn có hai cánh tay cùng một phần thân khác.
Nếu Trần Nguyên nhìn thấy hắn vào lúc này chắc chắn sẽ đoán ra được, tên này chính là một cặp sinh đôi nhưng mà bị di tật nên xương sống bị dính liền nhau. Một đầu kia của hắn lúc này thì giống như đang ngủ thiếp đi.
Trên cơ thể của hắn, hai tay của hắn thì vẫn còn nguyên vẹn nhưng hai chân của hắn, giống như đã từng bị ai chặt đi. Hắn có khuôn mặt không khác gì một thư sinh yếu ớt xanh xao vàng vọt. Tất cả việc di chuyển của hắn đều phải phụ phuộc vào hai chân của tên đang không ngừng ngấu nghiến những trái tim kia.
Sau khi đã ăn sạch hơn chục trái tim sống ở trên bàn, tên mặt mày hung ác kia như vẫn chưa được thỏa mãn, hắn xoa xoa lấy bụng của mình, hắn muốn ăn tiếp,
“Người đâu”, hắn lớn tiếng gọi.
“Tộc trưởng, ngài cho gọi có việc gì phân phó”, lúc này một tên lão đầu chạy vào quỳ mọp xuống, đầu hắn úp trên mặt đất không dám ngửng đầu lên nhìn cung kính nói.
“Giết cho ta thêm mười người nữa, ta muốn ăn tim của bọn hắn. Nhớ ưu tiên giết mấy người phụ nữ và trẻ em cho ta. Ta rất khoái hương vị trái tim của bọn chúng”, hắn đưa tay lên quệt quệt lấy máu tươi trên miệng của mình rồi nói.
“Vâng, tộc trưởng, thuộc hạ sẽ lập tức cho người đi làm ngay”, lão đầu kia lần nữa cung kính dập đầu.
Nhìn lấy tên lão đầu kia rời đi, hắn mới nở một nụ cười thỏa mãn. Hắn đúng là vua ở nơi này, trong mắt của hắn, những người con dân này không khác gì những con chó để cho hắn sai vặt. Mà hắn chính là tộc trưởng bộ lạc Lưỡng Quy, Hào Bá.
Hắn không phải là người ở vùng đất này, cũng không phải là người có gốc gác gì ở trong bộ lạc này. Bộ lạc của hắn chính là nằm ở phía bên kia sông Nhất Hà kia. Nhưng ở trong bộ lạc của hắn, vì xảy ra một số chuyện nên bộ lạc của hắn đã ruồng bỏ hắn.
Cũng may cha hắn là tộc trưởng của bộ lạc bên kia, nên hắn mới giữ được một mạng mà đào thoát được sang đây. Lúc hắn mới vừa sang đây, hắn lại vô tình đi lạc vào một bộ lạc nhỏ bé mấy chục người. Lúc đấy hắn vô cùng hoảng sợ, hắn tưởng rằng hắn sắp bị giết chết bởi những kẻ lạ mặt.
Nhưng trời lại không tiệt đường sống của hắn, những người trong bộ lạc kia nhìn thấy thân thể quái dị của hắn thì không ngừng mà dập đầu bái lạy. Trong mắt bọn họ, hắn không khác gì là những “thần tiên” hạ phàm.
Thấy như vậy, hắn nhanh chóng nắm bắt một cơ hội sống sót. Hắn lợi dụng những kiến thức mà hắn có được mà không ngừng thao thao bất tuyệt. Điều này làm cho những người kia với kiến thức nông cạn càng ngày càng tin tưởng hắn răm rắp.
Bằng sự tàn bạo và nham hiểm vốn có của mình, hắn đã dẫn dắt bộ lạc nhỏ kia không ngừng mở rộng đánh chiếm, thôn phệ các bộ lạc nhỏ khác xung quanh. Cho nên, để bộ lạc hắn lớn mạnh được như bây giờ, công lao lớn chính là ở hắn.
Hắn hiện tại là người không thể phạm tới, cũng là người không phải ai cũng có thể gặp mặt trong bộ lạc này. Thậm chí có rất nhiều người dân của hắn cũng chưa từng thấy được bóng dáng của hắn.
Khi bộ lạc hắn lớn mạnh rồi, hắn bắt đầu bắt tay hợp tác lại với những mối quan hệ của hắn lúc trước. Không phải là những người trong bộ lạc cũ của hắn, mà chính là bọn Khựa.
Từ khi hắn ở bộ lạc cũ bên kia, hắn đã từng có mấy lần âm thầm bắt tay với bọn Khựa để tiến hành trao đổi mua bán. Đây cũng chính là một trong những việc làm khiến cho cả bộ lạc của hắn nổi giận với hắn.
Bộ lạc của hắn không thần phục bọn Khựa, mà bọn hắn đã thần phục lấy một thế lực hùng mạnh khác, không thua kém gì bọn Khựa kia. Nhưng bọn kia không có thứ mà hắn cần, kiến thức của bọn kia cũng không giúp ích gì được cho hắn.
Mà bọn Khựa kia đã giúp hắn biết được một thông tin, đó chính là bọn Khựa có khả năng giúp hắn được tự do thoát khỏi cái thân thể đằng sau mà hắn chán ghét bấy nhiêu lâu này, bọn Khựa kia có thể giúp hắn “trường sinh bất tử”.
Một trong những phương pháp mà bọn Khựa kia bày cho hắn, đó chính là không ngừng ăn thịt người. Chỉ có thịt người mới có thể giúp hắn càng ngày càng trở lên mạnh mẽ, chỉ có thịt người mới có thể giúp hắn loại bỏ được cái thân thể vướng víu đằng sau kia.
Thân thể đằng sau hắn kia cũng được cha mẹ hắn đặt tên cho là Hào Biên. Hai người bọn hắn có một đặc điểm đó chính là khi người này ngủ thì người kia sẽ thức. Bọn hắn như thể thay nhau để làm việc. Cũng có lúc cả hai thức tỉnh cùng một lúc, nhưng điều đó rất ít khi xảy ra.
Nhưng có một vấn đề đó chính là tên Hào Biên này quá yếu đuối và hèn nhát. Hắn luôn phản đối lấy những việc làm của Hào Bá, cũng chính vì vậy mà nhân lúc Hào Biên ngủ, Hào Bá đã sai người chặt chân của hắn, để hắn có thể nắm quyền lớn trong việc kiểm soát thân thể này.
Hào Biên tên nhát gan khờ khạo kia cũng hoàn toàn không biết việc hắn ăn thịt người. Tất cả đều bị Hào Bá tên kia cho người giấu nhẹm đi. Khi tên Hào Biên thức dậy thì hắn sẽ được mọi người ở dưới phục vụ cho những thức ăn bình thường khác.
Chính vì vậy, trong đầu của tên Hào Biên, hắn vẫn đang nghĩ là hắn đang được sống trong một bộ lạc bình thường như bao bộ lạc khác. Hắn vẫn nuôi hi vọng có một ngày được về thăm cha mẹ của hắn để hỏi rõ lý do vì sao hắn bị mọi người trong bộ lạc ghẻ lạnh đòi chém giết.
Hắn lúc trước đã được mẹ hắn giúp đỡ nên mới chạy trốn thoát được. Nhưng hắn vẫn không hiểu được lý do là vì sao. Mẹ hắn lúc đó chỉ khóc lóc mà nói rằng, “em con đã bị người khác ăn thịt, có một ngày con sẽ hiểu rõ tất cả”.
Hắn muốn về được gặp mẹ, muốn được ôm mẹ của hắn mà khóc lóc. Hắn rất nhớ mẹ, rất nhớ nhà, nhớ em của hắn. Nhưng giờ hắn hai chân đã bị kẻ địch chém giết, hắn muốn về nhà thì phải trong cậy vào Hào Bá, nhưng Hào Bá thì cứ kiếm lấy lý do không chịu về.
Trong mắt Hào Bá, bọn Khựa kia mới chính là những người đáng để hắn thần phục, đáng để hắn hợp tác làm ăn. Chỉ trách là đám bộ lạc ngu ngốc kia của hắn đã không trợn to mắt ra mà nhìn.
Hắn thề rằng, sẽ có một ngày hắn sẽ đưa quân sang giết sạch bộ lạc kia của hắn. Mối thù ngày xưa hắn chắn chắn sẽ phải đòi lại, đặc biệt là những tên lão đầu khốn kiếp lúc trước đã chèn ép hắn. Hắn thề sẽ để cho những tên này nếm được cảnh sống không bằng chết.
Hào Bá lúc này đang rất thoải mái ngồi trên ghế chờ đợi thức ăn kế tiếp được những con chó hầu mang lên cho hắn. Đột liên lúc này ở bên ngoài vô số tiếng hét lớn vang lên,
“Kẻ địch tập kích, tất cả chú ý, có kẻ địch tấn công”
“Tất cả mọi người lên ngựa”
“Nhanh, chuẩn bị cung tên”
“Ngựa bên này đâu hết rồi, tên nào dắt đi đâu hết rồi”
“Bên ta cũng vậy, ngựa đâu?”
“Bên ta có kẻ dắt trộm ngựa, giết”
“Giết, giết sạch bọn chúng cho ta”
“…”
Liên tiếp những tiếng hét lớn từ bộ lạc Lưỡng Quy không ngừng truyền ra. Mà nhóm người Đại Man lúc này đang bố trận khiên chông cũng đã hoàn thành. Những con ngựa kia mất cũng chính là hắn cho người lẻn vào dắt trộm đi.
Hắn muốn trộm ba nhiêu thì tốt bây nhiêu, thậm chí càng nhiều càng tốt. Như thế mới có thể hạn chế tối đa được sức mạnh của bọn Lưỡng Quy kia. Đại Man nghe những tiếng la hét kia vang lên, lập tức ý thức được kẻ địch đã phát hiện ra bọn hắn. Hắn cũng lập tức hét lớn lên,
“Giết”
Nương theo tiếng hét lớn của Đại Man, núp sau những tấm chắn chông, những chiến sĩ nhanh chóng cài cung tên, tiếp đó là châm lửa. Vô số những mũi tên lửa phút chốc được tạo ra.
Bọn hắn núp sau những tấm chắn chông không ngừng thay phiên nhau bắn ra những mũi tên lửa về phía bọn Lưỡng Quy. Những mũi tên lửa bắn trúng mái nhà dân làm bằng cây khô thì lập tức bừng cháy lớn cả lên.
Khắp nơi trong bộ lạc Lưỡng Quy đều bị lửa thiêu cháy ngùn ngụt. Mà những con ngựa thấy lửa cũng vô cùng hoảng sợ mà chạy loạn khắp nơi. Mà những tên chiến sĩ của bộ lạc Lưỡng Quy cũng không ngừng bắn tên độc ra ngoài đáp trả lại.
Những mũi mưa tên không ngừng được bắn ra từ cả hai phía. Trong màn đêm, những mũi tên tẩm lửa từ phía Đại Man không ngừng vẽ ra những đường lửa tuyệt đẹp giữa không trung.
Chúng không khác gì những ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, nhắm vào thẳng bộ lạc Lưỡng Quy mà hướng tới.
Lúc này, những binh sĩ nấp sau những tấm khiên chông cũng nghe vô số tiếng “phập… phập” găm vào những con cúi tẩm nước đang che chắn lấy bọn họ.
Đại Man cùng Dương Tĩnh và Lâm Tấn lúc này cũng vác lấy một tấm khiên chắn chông lớn mà không ngừng xông thẳng về phía bộ lạc Lưỡng Quy.
“Xông lên”, cả hai bên đều cùng hét lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.