Hắn giờ đây được một mình lãnh đạo lấy năm trăm binh sĩ vô cùng tinh nhuệ, tinh nhuệ hơn gấp chục lần đội quân trước đây của hắn. Hắn giờ chỉ có một khao khát, đó chính là tìm kiếm lấy kẻ thù để chiến đấu, để được lập công, để được chứng minh lấy bản thân mình. “Vâng thưa tướng quân”, chúng binh sĩ ở dưới đồng thanh đáp. Nhìn lấy đám binh sĩ của mình, hắn vô cùng thõa mãn. Đây chính là cái mà hắn thích nhất ở Trần Nguyên, những đội quân không những tinh nhuệ mà còn lấy kỷ luật là trên hết. Trong quân đội của Trần Nguyên, không có bất kỳ một tên binh sĩ nào dám vi phạm kỷ luật quân đội. Không phải là họ không thể vi phạm mà là bọn họ không dám vi phạm. Bọn họ không dám vi phạm lấy đức tin của bọn hắn. Chính là Trần Nguyên. Đại Man giờ vẫn đang trấn thủ tại thành tạm chưa được đặt tên của hắn. Thành tạm cũng vừa được xây dựng xong thì hắn một bên kết hợp với Trần Vương để cấp tốc tiến hành đào khoáng. Bên còn lại thì hắn lại kết hợp với người của Trần Tô để tiến hành thu phục các bộ lạc khác. Mà trong hai việc làm này, hắn yêu thích nhất chính là đi thần phục lấy các bộ lạc khác. Còn chuyện đào khoáng thì thực tế hắn chẳng có quan tâm, vì hắn cũng không ý thức được khoáng sản quan trọng như thế nào trong quân đội. Điều hắn muốn đó chính là chiến đấu và chiến đấu. Tuy hắn đã từng bị Trần Vương nhắc nhở nhiều lần nhưng cái huyết chiến khí trong người của hắn vẫn không thể bỏ được. Nên cứ mỗi lần mà hắn nhận được tin người của Trần Tô báo cáo là phát hiện thấy có bộ lạc mới là y như rằng chẳng mấy phút sau là hắn đã có mặt tại bộ lạc đó để thể hiện lấy uy danh của mình. Lần này nhận được tin từ người của Trần Tô báo về, hắn cũng vô cùng thấy bực bội trong lòng. Bộ lạc nguy hiểm? nguy hiểm thế nào mà hắn chưa từng gặp qua? Chẳng lẽ đám người Trần Tô này xem thường hắn hay sao? Hắn càng vô cùng bực bội khi nghĩ như vậy. “Cấp báo, có tin tức từ Đại đế truyền tới”, lúc này có binh sĩ dẫn theo một người đi vào đại sảnh. “Tất cả lui ra ngoài”, thấy vậy Đại Man phất tay ra lệnh cho tất cả mọi người đề lui ra ngoài. Người đến gặp hắn để truyền tin không ai khác chính là một trong năm cận vệ của Trần Nguyên, Dương Tĩnh. Dương Tĩnh lúc này vẫn là trên mặt một nụ cười nhìn lấy hắn. Thấy tất cả mọi người đều đã ra ngoài, Dương Tĩnh lúc này mới lên tiếng, “Đại Man tướng quân, Đại đế cử ta đến đây là đển cân nhắc lại ngài một số chuyện. Đại đế nghi ngờ bọn người giúp đỡ sau lưng bọn Đại Ngạc kia có thể là bọn Khựa, vì vậy Đại đế nhắc nhở ngươi phải tuyệt đối tránh gặp mặt bọn chúng. Tuy nhiên, nếu các ngươi nắm chắc được cơ hội chém giết lấy bọn chúng mà không để sót bất kỳ một tên nào thì các ngươi vẫn được tiến hành. Cái Đại đế muốn ở đây không phải là giảm thiểu hoạt động của các ngươi, mà là muốn những hành động của các ngươi phải tuyệt đối bí mật. Tuyệt đối không được để lại bất kỳ dấu vết gì sau mỗi lần hành động” “Cẩn tuân Đại đế chỉ lệnh”, Đại Man quỳ một chân trên đất cung kính đáp. “Đại Man tướng quân đứng lên đi, lần này Đại đế cử ta đến đây cũng với mục đích là hỗ trợ với tướng quân thăm dò lấy bộ lạc kia. Người của Trần Tô cũng đã báo tin về cho Đại đế, chính vì vậy Đại đế cũng đã nắm được một số thông tin cơ bản về bộ lạc kia. Đại đế có căn dặn rằng, bộ lạc kia là một bộ lạc vô cùng khác so với những bộ lạc trước đây mà tướng quân đã gặp. Bộ lạc kia chính là một bộ lạc nguy hiểm”, Dương Tĩnh nhìn lấy hắn với nụ cười lạnh lùng nói. “Hahaha… có được Dương Tĩnh tướng quân đến giúp đỡ, ta càng an tâm hơn nhiều”, Đại Man lúc này đứng dậy sảng khoái cười lớn. “Tướng quân quá lời rồi. Ta chỉ là một tên cận vệ mà thôi. Tướng quân cứ gọi thẳng tên ta là được rồi”, Dương Tĩnh vẫn là nụ cười ấy đáp. “Hahaha… người trẻ tuổi đúng là biết khiêm tốn. Tốt vậy ta mạo muội gọi thẳng tên vậy! Dương Tĩnh, mời ngồi”, nghe Dương Tĩnh nói vậy thì Đại Man cũng chẳng hề khách sáo nữa. Tuy Dương Tỉnh chỉ mang danh là một cận vệ, nhưng Đại Man cũng thừa biết sức chiến đấu của Dương Tĩnh là không hề thua kém hắn, thậm chí còn vượt xa cả hắn. Người ngoài xem hắn chính là người điên, điên bởi vì chính hắn quá điên cuồng trong luyện tập cùng tu luyện. Hắn bất chấp mọi giới hạn thân thể mà không ngừng luyện tập lấy, dù là người đầy máu me những hắn vẫn chẳng chịu lùi bước. Nhưng trong mắt của hắn, đám người thị vệ của Trần Nguyên này mới thực sự là những người điên. Bọn họ không chỉ là không tiếc thân mình mà thậm chí cả mạng của mình bọn họ cũng chẳng tiếc. Những bài luyện tập vô cùng khắc nghiệt như tay không xuống nước chiến đấu với cá sấu, tay không vật lộn với gấu lớn bọn họ cũng không hề nháy mắt lấy một cái. Trong khi hắn, hắn tuy mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn chưa đủ điên bằng bọn người này. So với bọn cận vệ kia, hắn thấy mình vẫn còn là kẻ sợ chết chán. Lúc này hắn nghĩ đến đám người bị gọi là nguy hiểm kia, hắn cũng vô cùng tò mò mà hỏi lấy. “Dương Tĩnh, lúc đầu ta nhận được tin người của Trần Tô truyền tới bảo bộ lạc kia vô cùng nguy hiểm, bảo chúng ta phải cẩn thận không được tiếp xúc với bọn chúng, điều đó làm ta vô cùng bực mình. Ta còn nghi ngờ lấy đám người của Trần Tô xem thường ta. Nhưng nay Đại đế cũng trực tiếp cử ngươi đến đây để cân nhắc ta vấn đề này, ta cũng rất tò mò là bọn họ nguy hiểm như thế nào đấy?” “Bọn hắn là một bộ lạc ăn thịt người”, Dương Tĩnh cũng không nhiều mà ngắn gọn lấy mấy câu. Mà Đại Man vừa chỉ nghe mấy câu ngắn gọn ấy thôi cũng rùng mình cả lên. Một bộ lạc ăn thịt người? Không đùa chứ. Nếu thực sự bộ lạc kia thực sự là một bộ lạc ăn thịt người thì làm sao hắn có thể xem thường bọn chúng được. Phải nhớ rằng, trên thế gian này, tất cả những động vật có tập tính ăn thịt sống thì đều có phần dã thú vô cùng lớn. Nhưng có mấy động vật ăn thịt mà ăn chính cả đồng bọn của mình. Cái này mới chính là dã thú trong những dã thú. Hỗ dữ có mạnh mẽ có hung dữ đến mấy cũng không hề ăn thịt lấy đồng loại của mình. Sói lớn có hung ác, có tàn bạo có gian xảo đến mấy đi nữa, thì chúng vẫn thương yêu đồng loại của mình. Những con dã thú ấy, dù là tranh giành địa bàn hay là tranh giành quyền thống trị thì chúng cũng không hề vì thế mà ăn thịt lẫn nhau. Còn đây? Một bộ lạc ăn thịt người? Mịa nó chứ cũng không phải là quá khoa trương đi à? Đại Man lúc này vừa nghỉ đến cảnh hắn ăn thịt người thôi thì hắn cũng đã mắc ói cả ra rồi. Mà điều quan trọng ở đây, nếu bọn kia thực sự là ăn thịt người, vậy thì bọn chúng sẽ càng mạnh mẽ và nguy hiểm hơn những con hung thú kia vô số lần. Bọn chúng có sức mạnh, bọn chúng có số lượng, và điều quan trọng nhất đó chính là, bọn chúng có trí khôn. Đối diện với một bầy sói đã khó, đối diện với một bầy sói có trí khôn lại càng khó hơn. Cái này mới thực sự là vấn đề nan giải. Đại Man lúc này cũng vò vò lấy đầu của mình không biết nên làm như thế nào. Hắn lúc này đột nhiên có một thắc mắc, “Bọn chúng ăn thịt người vậy chẳng lẽ bọn chúng lúc nào cũng có thịt người để ăn? Đâu ra nhiều thịt người cho bọn chúng như vậy?” “Bọn chúng tuy gọi là bộ lạc ăn thịt người, nhưng bọn hắn hoàn toàn biết tự chăn nuôi cùng trồng trọt. Bọn hắn không tự ăn thịt lấy nhau, mà bọn hắn chỉ ăn thịt lấy người ngoài mà thôi. Nếu bọn chúng phát hiện ra được một bộ lạc nào thì bọn chúng sẽ ăn sạch bộ lạc đó. Thịt người, nói một cách đơn giản thì đó chính là món khoái khẩu của bọn chúng”, Dương Tĩnh vẫn vừa thưởng thức chén trà vừa cười nói lấy. “Mịa nó, sao bọn này khoái ăn thịt người mà không khoái ăn đạp nhỉ. Mía, nghe nhắc tới bọn hắn tự nhiên làm ta mắc ói quá. Thôi thôi, bớt nhắc đến cái vụ ăn thịt người chút đi, khéo chút nữa ta cầm không nổi mà nôn cả ra rồi. Vậy thì làm cách nào để đối phó được bọn chúng?”, Đại Man vừa mắc ói vừa cố gắng hỏi ý kiến Dương Tĩnh. “Diệt. Đại đế chỉ nói ngắn gọn như vậy”, Dương Tĩnh nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn nhìn Đại Man cười nói. “Diệt? Biết là vậy, nhưng làm sao để diệt được bọn chúng mới là vấn đề quan trọng à. Đại đế có nói làm cách nào để diệt bọn chúng hay không?”, Đại Man nhìn lấy Dương Tĩnh với ánh mắt đầy chờ mong. “Không, Đại đế để cho tướng quân tự quyết định lấy”, Dương Tĩnh vẫn nhìn lấy hắn ý vị cười nói. Đại Man nghe vậy thì cũng nhăn mày, đây chẳng khác nào là Đại đế đang muốn thử thách hắn à? Nếu hắn làm không đẹp thì chẳng khác nào sau này không còn mặt mũi mà gặp Đại đế. Từ khi hắn thần phụ Đại Việt đến giờ, Trần Nguyên chưa bao giờ ra lệnh cho hắn bất kỳ một điều gì. Trong đợt này, hắn thu thập cũng được vô số bộ lạc lớn nhỏ, nhưng có vẻ như chiến công này cũng không phải là lớn, mà không phải là không có ai làm được. Lần này Trần Nguyên lại cho người truyền tin đến hắn, lại cho hắn tự quyết định. Chẳng khác nào vừa báo cho hắn biết là Trần Nguyên đang để ý đến vấn đề này. Nếu như hắn hoàn thành tốt thì chắc chắn hắn sẽ lập được một đại công lớn. Còn nếu như hắn thất bại, vậy thì sau này trở đi, Trần Nguyên chắc chắn sẽ không giao cho hắn bất kỳ một nhiệm vụ lớn nào nữa cả. Thực tế lần này, Trần Nguyên cũng chẳng phải muốn Đại Man phải diệt sạch bộ lạc kia. Trần Nguyên chỉ muốn nhìn xem cách hắn xử lý trong trường hợp này là như thế nào, có làm vừa ý hắn không mà thôi. Nếu Đại Man bất chấp thủ đoạn, bất chấp lấy tính mạng của cấp dưới để lấy chiến công cho mình, thì Đại Man chắc chắn sẽ không được hắn sử dụng nữa. Còn nếu ngược lại, Trần Nguyên sẽ nhìn hắn với một con mắt khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]