Chương trước
Chương sau
Sau một đêm nghỉ ngơi, Trần Nguyên phần phó công việc cho một trăm chiến sĩ ở lại canh giữ Trửa Khạm thành để tiếp tục hoàn thành. Sau đó Trần Nguyên dẫn hơn hai trăm chiến sĩ còn lại cùng tất cả các cô gái leo lên xe ngựa di chuyển quay lại Đại Việt thành.
Trần Nguyên cho ngươi di chuyển một đoạn dài theo dọc dãy Bạch Mã, sau đó hắn dự tính rẽ qua hướng dãy Nam Châu để thăm lại chỗ cũ ngày xưa nơi Điền Việt bộ lạc trú ở lúc trước. Bọn hắn phải chọn lấy đường lớn để di chuyển vì xe ngựa không thể leo qua các vách đá cheo leo lớn được. Mọi người đều phải vừa đi vừa mở lấy đường thì xe ngựa mới có thể vượt qua được.
Trần Nguyên lúc này cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc mở rộng phát triển giao thông. Bọn hắn cũng không thể mãi ở phía trong hốc sâu mà không giao tiếp với xã hội bên ngoài được. Thay vì di chuyển bằng đường sông, hắn cũng cần phải mở rộng thêm đường trên đất liền nữa mới được.
Đường sông có ưu điểm đó chính là có thể một lần vận chuyển được một lượng lớn hàng hóa nặng, nhưng chúng cũng có một nhược điểm đó là tốc độ di chuyển khá chậm, với lại phạm vi hoạt động cũng bị hạn chế lớn. Đi chuyển trên đất liền thì lại khác, tuy rằng lượng vận chuyển một lần là ít nhưng được cái tốc độ di chuyển nhanh. Mặt khác di chuyển trên bộ cũng sẽ linh động hơn trong các tình huống khác nhau so với di chuyển bằng thuyền ở dưới nước.
Nhưng có một vấn đề, đó là mở đường trên đất liền thì dễ, nhưng để bảo vệ được con đường đó thì lại càng khó. Đường mở ra sẽ phải nối dài tới lãnh địa của hắn, vậy cũng không khác gì cho kẻ địch thấy đường tiến vào nhà của hắn. Vì vậy để đảm bảo được an toàn cho những con đường mở ra, bắt buộc hắn phải mở thêm nhiều thành trì để bao vệ. Mà mở thêm nhiều thành trì thì lại phải tốn thêm càng nhiều nhân lực, con người, chi phí, rồi còn phải phân tán binh lực để bảo vệ lấy. Đó cũng chưa chắc là một phương án tốt.
Quay trở lại vị trí bộ lạc Điền Việt cũ, Trần Giang cũng tất cả các chiến sĩ cũ đều hồi ức lại những kỷ niệm cũ ở nơi này. Nơi đây, là nơi mà người thân của bọn họ đã từng ngã xuống bởi bọn Dạ Lang kia, nơi đây cũng là nơi kết thúc một kỷ niệm cũ, để bắt đầu lấy một tương lai tươi mới hơn của bọn hắn.
Trần Nguyên cho người thu thập hết tất cả các xương cốt còn vương vãi khắp nơi lại. Sau đó hắn cho người đào một cái hố thật lớn, đặt tất cả các xương cốt kia xuống, đắp lên một nấm mồ lớn tập thể. Trần Nguyên cho đốt lên một đống lửa lớn cạnh bên, cho làm thêm ba cây đuốc lớn thay cho ba nén nhang, Trần Giang lúc này cũng lấy đầu của tên Độc Cẩu ra đặt xuống trước nấm mồ.
Trần Nguyên đứng trước nấm mồ tập thể lớn, hắn quỳ hai chân xuống đất, dập đầu ba cái. Tất cả mọi người phía sau Trần Nguyên cũng lập tức làm theo Trần Nguyên. Nơi đây chính là ngơi đã từng là Trần Nguyên được sinh ra và nuôi dưỡng, nhưng người chết đi nơi này đều đã từng được xem là người thân của hắn, bọn họ đều là những người lương thiện. Vì thế Trần Nguyên cũng không tiếc dập đầu mà kính ngưỡng lấy họ.
“Ta, Trần Nguyên, là con cháu của các ngươi. Hôm nay, chúng ta đã được quay lại trở về đây để thắp lên một nén nhang cho tất cả mọi người. Chúng ta cũng đã chém lấy đầu của tên súc vật Độc Cẩu kia để trả thù cho mọi người.
Ở nơi xa, xin mọi người cứ yên tâm, ta bây giờ là tộc trưởng mới của bộ lạc Điền Việt, là con của Trần Việt. Ta đã dẫn dắt bộ lạc Điền Việt đi theo một con đường mới mà chính ta đã lựa chọn. Ta cũng đã tìm được một nơi mới tốt hơn, an toàn hơn cho tất cả người dân của chúng ta.
Họ sẽ không còn phải sợ hãi vì đói, vì rét vì chiến tranh nữa. Ta xin hứa đem tính mệnh của mình ra để đảm báo lấy an toàn cho bọn họ. Nếu mọi người có linh thiêng, xin mọi người phù hộ cho chúng ta càng ngày càng mạnh mẽ, không phải trải qua bệnh tật cùng khó khăn, để mọi người đều được có một cuộc sống hạnh phúc”
Trần Nguyên dập đầu quỳ lạy, tất cả mọi người cũng vậy. Trong đám chiến sĩ, có nhiều người cũng không kìm nén nổi mà cũng thút thít bật khóc. Nơi đây đã từng là nhà của bọ, cha mẹ của bọn họ, họ cũng là những con người, họ cũng đều có lấy tình cảm của mình. Nay thù đã được họ trả, tên súc vật kia cũng đã nhận được một cái kết cục xứng đáng dành cho hắn. Mọi người cũng thấy lòng mình phần nào được thanh thản.
Quay về hướng cũ di chuyển, nơi bọn họ đi qua lúc này chính là một con suối nhỏ từ dãy Bạch Mã chảy xuống, nơi đây cũng từng là nơi bọn họ thường dùng để sinh hoạt tắm rửa. Đoàn người lúc này đều gắng sức đẩy mấy chiếc xe ngựa di chuyển qua con suối, cả mấy cô gái kia lúc này cũng đều xuống giúp đỡ lấy. Bọn họ cũng dần dần chấp nhận suy nghĩ, sau này bọn họ sẽ là một phần trong những người này đây.
Các chiến sĩ thấy vậy thì cũng đều phấn khích lấy, những cô gái này chẳng những mang lấy những trang phục vô cùng đẹp đẽ, mà trên thân thể của bọn họ cũng toát ra lấy những mùi hương vô cùng kích thích. Đám chiến chưa vợ thì càng lại càng thể hiện trước mặt những cô gái, Trần Nguyên thấy vậy thì cũng bật cười. Đúng là người đời nói không sai, âm dương không thể thiếu lấy nhau, như vậy thì đám binh sĩ của hắn sẽ càng có thêm động lực để mà phấn đấu rèn luyện.
Đang mãi mê suy nghĩ, bỗng nhiên lỗ tai của Trần Nguyên giật giật như nghe thấy được tiếng gì, Trần Nguyên lập tức quát lớn,
“Tất cả mọi người im lặng”
Nghe lập tức quát lớn, tất cả mọi người đều hoảng sợ mà im bặt. Đám chiến sĩ cũng bắt đầu rút ra lấy vũ khí của mình chuẩn bị chiến đấu. Trần Nguyên lúc này thì cũng không để ý đến bọn họ mà hắn đang để ý nghe lấy những âm thanh kia là phát ra từ đâu.
“O…..”
“O…..”
Trần Nguyên tiếp tục đi tới theo hướng phát ra âm thanh kia, tiếng âm thanh phát ra càng ngày càng lớn và càng ngày càng nhiều. Trần Nguyên liên tiếp chui qua nhiều bụi cây lớn rậm rạp, đám Trần Giang cũng cấp tốc theo sau.
“Vo…..oo…”
Trần Nguyên giật mình nhìn lại, hắn đã phát hiện ra lấy nơi phát ra những âm thanh kia. Những âm thanh kia chính xác là phát ra từ một gốc cây gỗ khô vô cùng to lớn. Từ trong khúc cây khô to lớn kia, Trần Nguyên nhìn thấy vô số con ong cứ bay ra bay vào qua một cái lỗ lớn. Trần Nguyên lúc này phất tay ra hiệu tất cả mọi người im lặng.
Nhìn thấy một bầy ong vô cùng lớn dang bay ra bay vào kia, Trần Nguyên đoán được ở bên trong chắc chắn là một tổ ong vô cùng lớn. Tuy nhiên hắn không biết được đây là loại ong nào, dù sao hắn cũng không phải là chuyên gia ngành ong.
Lúc trước ở quê, hắn chuyên gia đi chọc mấy cái tổ ong vò vẻ trên những cánh đồng đã gặt. Vào những ngày hè, trong những cái bụi cây lớn ven bờ, tổ ong vò vẽ cở bằng trái dừa là vô cùng nhiều. Hắn từng nhiều lần bị ong vò vẻ đốt cho sưng cả mặt đến cha mẹ hắn còn nhận không ra được hắn. Cũng chính vì vậy, hắn có nhắm mắt cũng vẽ ra được hình của mấy con ong vò vẻ kẻ thù không đội trời chung thuở nhỏ của hắn kia.
Hắn cũng nhận ra được một loài ong khác chính là ong mật. Vì lúc trước chú hắn có nuôi loài ong này trong mấy cái thùng gỗ. Nhưng nhìn thấy những con ong trước mắt này, hắn chẳng hề thấy giống mấy con ong mà kiếp trước hắn đã từng thấy một chút nào cả, mà con nào con nấy con to bằng cả ngón tay cái. Trần Nguyên lúc này nụ cười nham hiểm nhìn qua Trần Giang,
“Trần Giang, ta nói cho bác biết, những con kia gọi là con ong, mật của chúng ăn vô cùng ngon, mà lại nếu ăn được chúng thì ngươi sẽ càng ngày càng mạnh mẽ. Bác có muốn mạnh mẽ hay không? Nếu bác muốn mạnh mẽ hơn nữa thì hãy nghe lời ta. Bác chui thẳng vào cái tổ ong kia, xé lấy một mảnh tổ của bọn hắn ra đây cho ta, ta sẽ chỉ cho bác làm cách nào để mạnh mẽ. Bác đừng lo, bọn chúng hoàn toàn vô hại, lên đi bác”
Trần Giang thấy Trần Nguyên nhìn hắn cười nham hiểm như thế thì hắn cũng rùng cả mình. Tuy hắn muốn mạnh mẽ thật nhưng không đến nổi bắt hắn đi tìm đường chết chứ? Tuy hắn không biết những con mà Trần Nguyên gọi là con ong kia có nguy hiểm hay không, nhưng thấy cái nụ cười nham hiểm của Trần Nguyên là hắn thừa hiểu rồi. Vì mạnh mẽ, hắn đành cắn răng vậy.
“A…”
Trần Giang hét lớn can đảm xông đến tổ ong. Trần Nguyên thì ngồi ở xa lớn tiếng cổ vũ,
“Cố lên Trần Giang đại tướng quân, cố gắng đánh bại chúng, bắt lấy tổ của bọn chúng”
“Cố lên Trần Giang đại tướng quân, đánh bại lấy bọn chúng”, đám binh lính xung quanh thấy Trần Nguyên phấn khích như vậy cổ vũ cho Trần Giang thì cũng ào ào hò reo cỗ vũ.
“Giết”
Trần Giang như xông vào một đám hung thú mà hét lớn lên. Một tay của hắn lúc này gồng cứng thọc thẳng vào tổ ong, bắt lấy một mạnh tổ ong rồi cấp tốc rút tay ra chạy. Đám ong kia nhận thấy Trần Giang kẻ lạ xâm nhập thì cũng cấp tốc báo động cả lên, chỉ mấy giây sau đã có lấy mấy trăm con ong vây quanh Trần Giang.
Không đợi Trần Giang phản ứng lại, cả mấy trăm con ong liền xông thẳng vào cấu xé hắn. Trần Giang thấy vậy thì cũng khua tay khắp bốn phía để tấn công lại lấy đàn ông kia, mà đám người Trần Nguyên thì vẫn ngồi ở ngoài vui cười hớn hở không ngừng hò hét cổ vũ. Không để Trần Nguyên thất vọng, Trần Giang đã lấy được một mảnh tổ đúng vừa ý của hắn. Trần Nguyên vừa tính la hét bảo hắn chạy xa về phía trước, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Trần Giang lao thẳng về phía bọn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.