Lục Tôn lắc đầu:
- Em biết là không được rồi mà.
Khánh Hạ ngước mắt lên nhìn, đôi lông mày cau lại trông rất đáng thương:
- Nhưng nghề này nó nguy hiểm… anh không thể chọn việc gì an toàn nhẹ nhàng mà làm hay sao?
- Ai cũng chọn việc nhẹ thì phần khó dành cho ai đây?
Khánh Hạ vừa buồn vừa lo lắng cho tương lai của hai đứa. Cô thở dài:
- Anh có biết… nếu anh có mệnh hệ gì… con của chúng ta sẽ mồ côi cha…
Ngay lập tức, Lục Tôn quay sang, mặt đối mặt với vợ. Anh nói bằng một giọng vô cùng nghiêm túc:
- Em đừng nghĩ bậy! Trạm cứu hỏa của anh là tuyến đầu trong thành phố, được đào tạo chuyên sâu và nắm vững rất nhiều kiến thức sinh tồn! Nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!
Thấy Khánh Hạ chưa yên tâm, Lục Tôn nói thêm:
- Hơn nữa, hiện nay người dân đã được trang bị kiến thức về cháy nổ. Các trung tâm và địa điểm lớn đều phải thông qua đợt kiểm tra hệ thống phòng cháy chữa cháy. Đa số các vụ gần đây đều liên quan đến cứu hộ hoặc các đám lửa nhỏ do nấu nướng. Tuyệt đối không có chuyện cháy lớn như…
Đang nói thì Lục Tôn ngập ngừng. Khánh Hạ tiếp lời bằng một âm thanh lí nhí:
- Như vụ cháy trung tâm thương mại mười lăm năm trước.
Nghe chuyện cũ, Lục Tôn lại toát mồ hôi. Tưởng cô còn giận nên lắp bắp giải thích:
- E-Em… Haizz… Khánh Hạ… Thật ra em hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3369714/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.