Chương trước
Chương sau
- Hóa rồng?
Không chỉ Lục Lương Sinh, ngay cả Đạo Nhân đang tò mò xem thanh kiếm cũng phải quay đầu lại nhìn.
Một chữ Long này ý nghĩa rất nặng, đi mây về gió, bảo vệ một phương mưa thuận gió hoà, tượng trưng cho hoàng đế một phương chưởng khống cai quản thiên hạ nắm trong tay sinh tử không biết bao nhiêu mạng người.
Tôn Nghênh Tiên là người đầu tiên không tin.
- Chỉ là một đầu Ngô Công mà dám mông tưởng hóa rồng, ta nói lão Cóc người già rồi nên sinh lú lẫn à?
Lục Lương Sinh đối với lời này cũng có hoài nghi, trầm mặt nhìn sư phụ, Đạo Nhân Cóc cũng cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, cố gắng tìm các ví dụ đã xảy ra, nhưng tốn công vô ích tìm cả nữa ngày mà chẳng có thu hoạch gì.
- Các ngươi không tin cũng chẳng sao, yêu này nếu không muốn hóa thành nhân hình mà muốn chuyển thành thiên long thì cũng có chút trí tuệ... Còn có chút quyết đoán của lão phu năm đó.
- Ừm.
Thư sinh cùng Đạo Nhân cùng nhau nhìn sang.
Con cóc ngáp một cái, chép miệng nói.
- Lão phu còn có việc bận.
Hai người một con cóc chậm rãi rời khỏi rừng cây, đi về lối về thành, lúc này cửa thành đã đóng, trên cổng thành binh sĩ mơ hồ nhìn thấy bóng người đang đi đến, lập tức lấy đuốc chiếu sang, lại thấy không có ai.
Lục Lương Sinh trong nháy mắt lợi dụng sơ hở của lính canh gác đã dùng phép độn thổ mang theo Đạo Nhân cùng Đạo Nhân Cóc chuồn êm đi vào..
- Bất quá Lão Lục, ta nói này con Ngô Công kia dù nói đoạn là đoạn ân tình với ngươi, nhưng ngươi cũng không lỗ cái gì, dù sao ngươi cũng chẳng nợ hắn ân tình gì.
Đạo Nhân thưởng thức thanh kiếm kia, vỏ kiếm trong tay múa lượn hai đường, hắn lấy tay như đang vuốt ve làn da thiếu nữ, nhẹ nhàng sờ vào thanh kiếm.
- Không bằng ngươi nhượng lại cho Bản Đạo đi, cùng lắm ta cho ngươi thật nhiều Phù Chỉ để đốt chơi.
- Trả lại đây, giấy vàng chính ngươi giữ lại chậm rãi đốt. Loading...
Lục Lương Sinh đoạt lại thanh trường kiếm kia, giắt lại vào bên hông, ba người trở lại khách sạn, Nhiếp Hồng Liên lo lắng trong phòng bay tới bay lui, thỉnh thoảng nổi lên từng đợt âm phong, nhìn thấy thư sinh đẩy của vào nhà, phong thanh tức tiêu tan, hai lúm đầu tiền hiện lên trên mặt, mừng rỡ bay ra cửa đón.
- Công tử.....
Chưa kịp lại gần, nàng đột ngột thụt lùi lại, lấy một tay vội vàng che mặt, tay còn lại chỉ vào thanh kiếm bên hông của Lục Lương Sinh .
- Công tử, ngươi lấy từ đâu đến...
- Một tên Yêu Quái đưa.
Lục Lương Sinh đem chuôi pháp kiếm này cầm xa một chút, treo ở đầu giường, lúc này mới khiến nữ quỷ dễ chịu một chút.
Hồng Liên vỗ bộ ngực đứng ở dưới họa trục mặt, không dám đi qua, cách bàn tròn xa xa nói chuyện.
- Công tử, kiếm này quả thật rất đáng sợ, giống như giết qua rất nhiều người.
Đạo Nhân ngồi tại trước bàn rót một chén trà xanh, đưa lên miệng uống một ngụm rồi nói.
- Ngươi không phải cũng đã giết rất nhiều người rồi sao..... Ai.
Ngay lập tức một khối gỗ bay thẳng vào đầu hắn.
Lục Lương Sinh nguýt hắn một cái, đem thanh kiếm đang treo ở đầu giường mang xuống, hắn đem qua để gần giá sách.
- Theo lời tên Ngô Công kia thì kiếm này là binh khí của khai quốc Hoàng Đế triều Trần, giết người, cũng không ít.
Bên kia, Đạo Nhân xoa thái dương, đem nước trà buông xuống, mắt không dời nhìn chằm chằm vào thanh pháp kiếm.
- Loại này hung thần chi binh, tặng cho ngươi chắc cũng phải thứ tốt đẹp gì, không bằng giao cho bản đạo mang về nghiên cứu một trận, siêu độ vong hồn trong thân kiếm.
Thư sinh đi đến bên cạnh bàn, rót một chén nước trà cho sư phụ, phóng tới mép giường, quay đầu hướng hắn cười nói.
- Nói thẳng ra đi, ngươi đang thèm lắm rồi đúng không.
Đạo Nhân trừng mắt lên.
- Nếu ta nói có ngươi sẽ cho ta?
- Khẳng định..... Không cho.
Gian phòng đèn đuốc vàng ấm dựa theo bóng người quăng tại vách tường, song cửa, ngươi một lời ta một câu nói giỡn, làm cho Nhiếp Hồng Liên che miệng cười khẽ, Đạo Nhân Cóc đang nằm trên giường cũng toét miệng cười một cái.
- Không nói nữa bản đạo đi về ngủ, thật là quá khi dễ người khác.
Tôn Nghênh Tiên đẩy bát trà, đứng dậy kéo cửa ra đi ra ngoài, bình đóng cửa lại.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Đạo Nhân Cóc đang nằm trên giường mới đứng lên, ngồi vào mép giường, quơ quơ hai cái chân nhỏ, nhìn đồ đệ đang rửa mặt bên kia.
- Lương Sinh, tên Ngô Công kia không phải dễ trêu chọc, một đám người chúng ta hợp sức lại cũng chưa chắc đánh bại nó.
Lục Lương Sinh chà sát mặt, đem khăn mặt đưa cho Hồng Liên, đi đến bên giường, ngồi bên cạnh Đạo Nhân Cóc, nhìn ánh nến trên bàn.
- Đệ tử biết rõ.
Dừng một chút, xong liền mở miệng.
- Chính là ta vẫn có vài khúc mắt, cả triều văn võ, làm sao biến cái kinh thành thành bộ dạng như thế này? Hoàng Đế cũng không quản chút nào?
- Ngươi đi mà hỏi tên Hoàng Đế ấy.
Đạo Nhân Cóc cũng không muốn nhiều lời, nhảy lên bàn đọc sách ngả thân người ra cái bụng mập mạp màu trắng đưa lên dễ chịu thở ra một hơi.
- Ngươi mau đem chuôi kiếm lại đây.
Nghe nói như thế, Hồng Liên vội vàng lách mình tiến vào bên trong bức họa, chỉ lộ ra một cái đầu, hiếu kì nhìn Lục Lương Sinh đem chuôi kiếm lấy qua, hắn rút kiếm ra khỏi bao.
Keng...
Tiếng kim loại rung quanh quẩn trong phòng, thân kiếm cổ điển không có một tia rét lạnh, chiếu sáng cả căn phòng, có thể thấy trên thân kiếm lít nha lít nhít hoa văn.
Đạo Nhân Cóc tay chống cằm liền nói.
- Hai ngón tay đè lại thân kiếm.
Lục Lương Sinh làm theo.
- Tiếp theo làm sao?
- Đem Pháp Lực của ngươi quán chú đến.
Một giây sau.
Pháp Lực theo sự dẫn dắt của Thư Sinh theo đầu ngón tay hắn đi vào trong thân kiếm, hoa văn trở nên rõ ràng, từng hoa văn mây dần dần lộ ra, lộ ra một vòng thanh nguyệt, hào quang u làm còn làm ánh trăng thêm sáng loáng hơn.
Phương viên dưới chuôi kiếm còn có hai chữ nhỏ.
- Nguyệt Lung.
Đạo Nhân Cóc đứng lên, con mắt dạo quanh thân kiếm nhìn chăm chú, gật đầu:.
- Không sai, thanh kiếm này chính là một thanh pháp kiếm, bất quá đã nhiều năm trôi qua không có linh khí uẩn dưỡng, đã không còn nhìn ra bao nhiêu lợi hại của thanh kiếm, sau này ngươi không có việc gì liền quán chú pháp lực, pháp khí cùng khí cụ trong nhà của người bình thường như nhau cũng cần phải có thời gian làm quen.
Đạo Nhân Cóc nhảy lên giường đi ngủ.
Lục Lương Sinh lúc này cảm giác hắn đang quay về lúc nhỏ, được phụ thân tặng cho một món đồ chơi mới, trong lòng hung phấn cầm thanh kiếm chơi đùa, mua một vài đường kiếm.
Hắn rất nhanh phát hiện một sự thật.
- Ách... Ta hình như không biết kiếm chiêu.
Quên đi chuyện này sau lại tính tiếp hắn lên giường chuẩn bị đi ngủ, đem Nguyệt Lung Kiếm cắm vào bên trong vỏ, phóng tới bàn đọc sách, ngồi trên giường hai chân phe phẩy thả đôi giày vào góc phòng, bày ra tư thế dễ chịu chuẩn bị đi ngủ.
Hồng Liên bay ra.
Cũng không biết tắt đèn.
Hắn thở dài hướng cây nến trên bàn thổi tắt, gian phòng trong nháy mắt đen lại, con cóc ở đầu giường cũng chưa vội thiếp đi, mở to mắt cóc, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên giá sách đến xuất thần.
- Người hữu duyên... Đoạn duyên... Tặng kiếm... Hóa rồng...
Con cóc lập tức bật người dậy, lẩm bẩm.
- Chuyện này làm sao lại quen thuộc đến như vậy, giống như ta đã thấy chuyện này trước kia rồi.
Màn đêm vô tận, Đạo Nhân Cóc suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra được cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, bóng đêm dần dần trôi qua, trời dần sáng lên, bên ngoài hành lang vang lên một trận tiếng bước chân.
Cửa căn phòng gỗ vang lên tiếng gõ của, một giọng nói vang lên.
- Lục công tử, ngươi đã tỉnh chưa?.
Ánh nắng chiếu lên song cửa sổ, Lục Lương Sinh đã tỉnh từ trước đó, rửa mặt một phen xong, đang ngồi ở phía trước cửa sổ xem « Sách Đối », nghe được ngoài cửa tiếng người, đáp.
- Vào đây.
Mở cửa, một cái áo xám tiểu thân, nhìn thấy thư sinh mở cửa liền vội vàng khom người cúi đầu.
- Tiểu nhân gặp qua lão gia cử nhân, là Thúc Hoa Công để ta qua, để ngươi đi qua gặp lão gia một chút.
- Đợi một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.