Lục Lương Sinh gật gật đầu, chắp lên tay, ngữ khí không nhẹ không nặng.
- Pháp Trượng mời ta đến đây chỉ là để ôn những chuyện này?
- Vì trả ân.
Trong ngôn ngữ Từ Hàng Phổ Độ không có một tia cảm xúc, đi đến bên cạnh thư sinh nhìn vào rừng tà dương đằng xa.
- Bản Pháp Trượng cảm tạ Lục công tử ngày đó một bút vung xuống mới có hôm nay.
- Pháp Trượng hôm đó ân không giết, không phải đã trả sao?
- ... Ha ha ha...
Từ Hàng Phổ Độ hơi nghiêng mặt, ánh mắt băng lãnh, dựng thẳng vô úy ấn khom người xuống một cái.
- Chuyện đã xong, một ân tặng một ân, bản Pháp Trượng liền cùng Lục công tử không ai nợ ai.
Khoảnh khắc, hai người thị nữ đem một cuộn vải lại gần, phía trên che bằng một tấm lụa trắng, một đầu trường hình lồi ra, Từ Hàng Phổ Độ xoay người lại, đem lụa trắng mở ra.
Là một thanh trường kiếm.
- Kiếm này, là bản Pháp Trượng đoạt được trong hoàng cung, đây vốn là binh khí của Khai Quốc Quân Chủ triều Trần, đáng tiếc trong tay đám đế vương phế vật chỉ là một thanh sắt gỉ, đặt trong kho nhiễm bụi trần, Lục Công Tử là ngưởi tu đạo hẳn nhìn ra tính bất phàm của vật này.
Trên khay, vỏ kiếm màu xám, có bày tế văn, chuôi kiếm được làm bằng đồng thiếc, ở trong còn được nạm khắc một viên hồng ngọc thật lớn, ngoài ra còn hai viên nhỏ hơn xung quanh tô điểm thêm nét nghệ thuật của thanh kiếm.
Lục Lương Sinh cầm thanh trường kiếm lên tay, keng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483705/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.