Trần Tĩnh khoảng sáu bảy tuổi, chính là thời gian tinh nghịch, cùng Lục Lương Sinh, Tôn Nghênh Tiên quen thuộc xong, tính tình như khỉ tất nhiên lộ ra, trên đường đi không phải vòng quanh lừa già trêu cợt xa phu, chính là chạy đến kênh mương nhỏ chơi nước, làm cho Tào Thủ Nhân cùng nữ nhân đuổi theo mệt hơi. Giờ phút này, nghe được lời mẫu thân nói, Trần Tĩnh cũng không sợ, chưa vội lên tiếng, mới vừa đứng xuống trên mặt đất, bá một cái chạy nhanh ra xa, móc ra nửa khối màn thầu mua trên đường, chạy đến trước kệ sách, mở ra cửa của tiểu gian, nhìn xem con cóc lớn cuộn lại thành một đoàn bên trong, cười hắc hắc lên. Tách ra một khối nhỏ màn thầu, lúc ẩn lúc hiện tại trước mặt con cóc, phun ra đầu lưỡi. - Có muốn ăn hay không? Chính là không cho ngươi, chỉ cho ngửi hơi... Bên trong phòng riêng, trên mặt con cóc, gân xanh đều phồng lên. Tĩnh Thu sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng đi lên ôm chặt hài tử nhà mình. - Tĩnh nhi, đừng cho tiên sinh thêm phiền phức. Tào Thủ Nhân chạy tới cũng lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua thư sinh bên kia, sự tình đêm đó đến bây giờ còn rõ mồn một trước mắt, tốc độ của tiểu điểu chuyên tìm kiếm rất nhanh, dù là hắn có võ công trong người cũng không nhất định có thể bắt được, thế mà lại bị con cóc lớn kia cuốn một đầu lưỡi cho đã biến mất không còn tăm hơi. Huống chi, bình thường thì những con vật do cao nhân nuôi, há lại sẽ đơn giản? Phía trước, Lục Lương Sinh nói chuyện với Đạo Nhân quay đầu, nhìn xem hài đồng, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu hắn. Loading... - Không có việc gì, không cần khẩn trương như vậy. Một tay khác, ống tay áo không để lại dấu vết đóng lại cửa nhỏ gian phòng, trong đoạn thời gian nửa tháng đi đường qua, khổ nhất hẳn là con cóc Đạo Nhân cùng Nhiếp Hồng Liên trong bức tranh, mỗi lần chỉ có đợi đến khi bốn người đối phương đều ngủ xong, mới dám đi ra, mở rộng gân cốt hít thở không khí. - Xem đi, mẫu thân, Lục tiên sinh rất tốt, có đúng hay không? Trần Tĩnh lôi kéo ống tay áo nữ nhân, lộ ra mặt cười rất vui vẻ, rất có hảo cảm với thư sinh vừa mới nhìn qua thì rất nhã nhặn, lại có chút yếu ớt phía đối diện, trên đường còn mua mấy khối bánh ngọt cho mình, mình ăn hai cái, một cái cho mẫu thân, còn có một khối chính là bị cái con cóc kia đoạt đi. Vừa rồi cầm màn thầu đưa tới đưa lui, chính là muốn chọc nó cho vui mà thôi. Đoạn này thời gian ở chung là thời gian Trần Tĩnh vui vẻ nhất, nhìn xem thư sinh ở phía trước đang nở nụ cười ôn hòa, trong lòng có lúc còn nghĩ, nếu phụ thân giống như hắn thì tốt biết mấy. Sắc trời đang dần trầm xuống, thời gian đến mùa thu tháng mười, mùng năm hôm nay, một đoàn người Lục Lương Sinh đã đến phạm vi Thiên Trị, quan đạo ven đường có rất nhiều người đi đường, thương khách qua lại, mở quầy hàng cũng càng ngày càng dày đặc. - Nhìn một chút, nhìn một chút, tơ lụa tốt nhất, tặng nó cho vợ, tình nhân thì không còn gì tốt hơn!! - Khách quan qua lại hãy đến đây, bản điếm miễn phí toàn bộ nước trà, còn có thịt dê con vừa mổ, cực kỳ ngon miệng. - Bên này, bên này, khách sạn trong thành một văn một vị, ăn ngủ nghỉ thoải mái, sẽ không xuất hiện tình trạng đầy khách không có phòng trống… ... Trong đoạn đường cách cửa thành chưa đến mười trượng, quan đạo hai bên ồn ào, người đi đường cũng đông dúc nhộn nhịp, giuống như chợ bán thức ăn ngoài thành. - Thật lớn... Đạo Nhân cũng là lần đầu tiên tới Kinh Sư, thành tường cao ngất không có cuối cùng kéo dài đến phương xa, sợ hãi thán phục một câu, Lục Lương Sinh nhìn xem hai chữ tạo hình 'Thiên Trị' trên cửa thành, quay người lại, nhìn lại hai nam một nữ, còn có Trần Tĩnh trên lưng lừa. - Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, chư vị, sau này nếu có duyên gặp lại. Hơn nửa tháng đồng hành, trong lòng mấy người phần lớn là không nở. Ngoài cửa thành trấn ồn ào. Một đường đồng hành từ mặt phía nam tới đây, đến lúc này, cuối cùng cũng phải phân biệt, hài đồng có chút không bỏ, dắt lấy ống tay áo Lục Lương Sinh nhẹ lay động. - Lục tiên sinh, sau này còn có thể nhìn thấy ngươi không? Người đi đường qua lại hiếu kì trông lại, không nghe thấy câu phía trước, còn tưởng rằng phụ tử phân biệt. - Sẽ, hữu duyên, chúng ta sẽ còn gặp mặt. Dứt bỏ không biết thân phận, Lục Lương Sinh cũng có phần ưa thích đứa bé này, bỗng nhiên đưa tay sang bên hông đem viên Song Ngư ngậm châu bội cởi xuống, đưa tới trong tay Trần Tĩnh, đưa tay đặt bên trên đầu đứa trẻ này, vuốt ve. - Đây là quà tặng cho ngươi, cầm cẩn thận. Trần Tĩnh bưng lấy ngọc bội, khí tức ấm áp từ phía trên truyền đến trong lòng bàn tay, giống như chỉ có một mình hắn có thể nhìn hết thảy, tại bên trong ngọc chợt lóe lên, khuôn mặt nhỏ hiện ra vẻ kinh ngạc, liền thấy Lục Lương Sinh dựng thẳng ngón tay trỏ đặt ở phần môi 'Xuỵt' một cái. - Đừng nói cho những người khác, sau này gặp được nguy hiểm, liền theo phía dưới Ngọc Châu kia. Hài đồng gật đầu tầng tầng. - Ừm! Nhanh chóng đem ngọc bội ôm vào trong lòng, đập hai lần như bảo bối vậy. Cái ngọc bội này chính là Lục Lương Sinh tìm ngọc tượng làm theo yêu cầu, có thể hấp thu pháp lực vào trong, mỗi ngày tùy thân mang theo vẽ tranh, đọc sách dính không ít linh khí. Đưa cho đứa nhỏ này, xem như duyên phận hai người một lớn một nhỏ, cũng có thể giúp hắn ngăn cản một phần tai ách. Lúc này, Tào Thủ Nhân mang theo xa phu, Hà Tĩnh Thu cũng tới tạm biệt, chắp tay. - Lục tiên sinh cao thượng, nếu không chúng ta đã bị gia hại, ân cứu mạng lớn hơn trời, xin nhận Tào mỗ cúi đầu. Nói xong, sâu sắc bái, bái xuống. Xa phu, Hà Tĩnh Thu phía sau cũng đi theo hành lễ, người sau giờ phút này có thêm nụ cười trên mặt, có thể là bởi vì đến Kinh Sư, lời nói cũng nhiều hơn rất nhiều, kéo qua hài tử, lộ ra nụ cười. - Lục tiên sinh, không ngại nói khách sạn ngủ lại cho chúng ta biết, ân cứu mạng mẹ con chúng ta không dám quên, đợi dàn xếp lại xong, sẽ đến tìm tiên sinh, để báo ân tình. Thái độ nàng thành khẩn tha thiết, không giống giả mạo kia làm cho Lục Lương Sinh có chút không tiện cự tuyệt, bất quá, vẫn cười lắc đầu. - Tuy là ân cứu mạng, nhưng đối với ta tới nói bất quá tiện tay mà thôi, các ngươi cũng không cần để ở trong lòng, trời cao đường xa có thể hoang dã gặp nhau, cũng đã là một đoạn duyên phận, huống chi, ta cũng mới tới Thiên Trị, ở nơi nào cũng cũng không có định số, cứ như vậy đi, các ngươi tranh thủ thời gian vào thành đi. - Chờ một chút! Thanh âm Tôn Nghênh Tiên đột nhiên từ ven đường không xa truyền đến, hắn cầm trong tay vài thớt tơ lụa, cười mỉm nhét vào trong tay nữ nhân bên kia, Tào Thủ Nhân một bên nhìn nhìn, muốn nói lại thôi. Bất quá nữ nhân ngược lại vẫn thản nhiên nhận lấy, nhếch miệng lên mỉm cười hướng Đạo Nhân cúi chào một lễ. - Cám ơn đạo trưởng tặng tơ lụa, vừa lúc cũng có thể làm quần áo mới cho Tĩnh nhi. Hà Tĩnh Thu có dáng người đẹp, bên trong cử chỉ bao hàm cao quý không phải nữ tử bình thường nên có, vừa thướt tha lại vừa hào phóng, sau đó đi đến bên cạnh Tào Thủ Nhân thấp giọng vài câu, rồi dẫn Trần Tĩnh đi vào cửa thành , bên kia có bảy tám nam nhân tiếp ứng hai mẹ con này, trò chuyện vài câu phía xong, ánh mắt cơ cảnh dò xét Lục Lương Sinh cùng đạo sĩ, xong nhẹ gật đầu, giống như là chào hỏi. Lục Lương Sinh chắp lên tay cười đáp lễ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]