Trần Tĩnh khoảng sáu bảy tuổi, chính là thời gian tinh nghịch, cùng Lục Lương Sinh, Tôn Nghênh Tiên quen thuộc xong, tính tình như khỉ tất nhiên lộ ra, trên đường đi không phải vòng quanh lừa già trêu cợt xa phu, chính là chạy đến kênh mương nhỏ chơi nước, làm cho Tào Thủ Nhân cùng nữ nhân đuổi theo mệt hơi.
Giờ phút này, nghe được lời mẫu thân nói, Trần Tĩnh cũng không sợ, chưa vội lên tiếng, mới vừa đứng xuống trên mặt đất, bá một cái chạy nhanh ra xa, móc ra nửa khối màn thầu mua trên đường, chạy đến trước kệ sách, mở ra cửa của tiểu gian, nhìn xem con cóc lớn cuộn lại thành một đoàn bên trong, cười hắc hắc lên.
Tách ra một khối nhỏ màn thầu, lúc ẩn lúc hiện tại trước mặt con cóc, phun ra đầu lưỡi.
- Có muốn ăn hay không? Chính là không cho ngươi, chỉ cho ngửi hơi...
Bên trong phòng riêng, trên mặt con cóc, gân xanh đều phồng lên.
Tĩnh Thu sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng đi lên ôm chặt hài tử nhà mình.
- Tĩnh nhi, đừng cho tiên sinh thêm phiền phức.
Tào Thủ Nhân chạy tới cũng lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua thư sinh bên kia, sự tình đêm đó đến bây giờ còn rõ mồn một trước mắt, tốc độ của tiểu điểu chuyên tìm kiếm rất nhanh, dù là hắn có võ công trong người cũng không nhất định có thể bắt được, thế mà lại bị con cóc lớn kia cuốn một đầu lưỡi cho đã biến mất không còn tăm hơi.
Huống chi, bình thường thì những con vật do cao nhân nuôi, há lại sẽ đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483700/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.