- Ta chỉ ăn một đầu.
Đầu ngón tay Lục Lương Sinh xoay chuyển quân cờ, không quan tâm nhìn chằm chằm bàn cờ, cứng rắn gạt ra một chút nụ cười....
- Giống như chúng ta, đi ngang qua nghỉ chân.
- Nha.
Đạo Nhân gặp thư sinh đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không chịu nổi, chuyển thân chạy tới đống lửa bên kia sưởi ấm, cùng đối phương không mặn không nhạt bắt chuyện vài câu, thời gian thỉnh thoảng còn nhìn lén nữ nhân dựa vào vách động, vội nôn nóng trở về.
- Dáng điệu người nữ kia không tệ, ngươi cảm thấy bản đạo có hay không hi....
- Hài đồng trong ngực nữ nhân là con của nàng.
Lục Lương Sinh hơi ngẩng đầu, buông xuống một con cờ. Đạo Nhân lúc đầu còn có hưng phấn, hào hứng đại giảm, một lần nữa nắm lên quân cờ.
- Cái kia vốn nói liền không có hứng thú, còn không bằng Hồ Yêu.
Một quân cờ tiếp một quân cờ theo Lục Lương Sinh mở lại ván cờ, bất quá hai người đều không quan tâm thế cờ như thế nào.
- Vị thư sinh bên kia hẳn là cao nhân...
- Nói như vậy, muốn giết Tĩnh nhi... là do vị Pháp Trượng kia?
- Xuỵt, đừng nói ra lời...
Nghe đại hán xì xào bàn tán, nữ nhân ôm hài đồng nhịn không được nhìn về phía thư sinh đang đánh cờ với Đạo Nhân, vuốt ve đầu nhi tử, ôm sát vào trong người.
- Mẫu thân..... Lúc nào có thể nhìn thấy phụ thân.....
Loading...
Hài đồng buồn ngủ dựa vào vai mẫu thân, âm thâm nỉ non vang lên, nước miếng kéo thành sợi tơ mỏng chảy dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483698/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.