Chương trước
Chương sau
Một đầu đại hắc cẩu nằm ở cạnh bên viện đứng lên, giãy dụa lấy dây thừng sủa to về hướng một thân ảnh tuổi già sức yếu dưới ánh sáng chiếu ra từ song cửa sổ.
Phốc phốc.... Phốc phốc phốc..... Âm thanh phun nước còn đang không ngừng vang lên, trong phòng vàng ấm, Chu phu nhân nắm vuốt khăn lụa cẩn thận từng li từng tí tới gần cạnh cửa, nhỏ giọng gọi nha hoàn sát vách.
- Tiểu Hoàn..... Mau dậy đi, đi ngoài nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Nha hoàn sát vách ngủ nông đợi lệnh giờ phút này đã sớm tỉnh, trong ngày thường nàng cũng nghe qua loại tiếng vang này, sao mà không biết là thứ gì, nghe được phu nhân phân phó, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Run rẩy dịch bước đến cửa phòng, mở cửa ra một khe hở, hướng ra phía ngoài liếc một cái. Sau đó.... Bình một tiếng, đóng cửa lại. Mặt không còn chút máu gõ vào trong phòng, âm thanh mang theo giọng nghẹn ngào:
- Phu nhân..... bên ngoài, lão bà tử kia lại xuất hiện..... Đang ở bên ngoài.
Chu phu nhân cũng bị dọa cho phát sợ, tranh thủ cửa mở ra, để nha hoàn kia tiến vào, cũng tốt hơn mình một người ở trong này.
- Cái này xử lý thế nào mới tốt đây.
Đèn lồng lay động dưới mái hiên, trong khi đèn đuốc đung đưa, chỉ thấy một lão phụ nhân thân ngắn lưng còng, tuổi già sức yếu, chống quải trượng đi rất gấp chậm, lại chớp mắt đi đến một bên góc phòng, không đến mấy hơi thở, lại đi ra từ một bên góc phòng khác. Vừa đi, trong miệng mũi không ngừng phun ra nước, tựa như thế nào cũng phun không hết, nơi đi qua, vẩy ra vết ướt rõ rệt.
Chu phu nhân cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy, đang muốn nói:
- Phải nghĩ biện pháp thông báo lão gia, có thể gọi hạ nhân khác trong nội viện...
Bên ngoài, lão phụ nhân đột nhiên dừng bước lại, chó đen đang bị buộc nơi xa cũng vào lúc này điên cuồng gầm rú. Gâu gâu gâu... Trời tối người yên, âm thanh chó sủa xa xa truyền đến tiền viện, người hầu xách theo đèn lồng đi ở phía trước hướng về bên kia nhìn quanh một hồi, quay đầu nhìn về phía thư sinh theo ở phía sau, thối lui đến một bên, khom người nói:
- Lục công tử, chính là chỗ này, tiểu nhân sẽ ở ngoài chờ. Nói xong, người kia lại nhìn tới phương hướng chó sủa, bờ môi nói nhỏ.
- ..... Lại bắt đầu sủa.
- Xuỵt!
Bên cạnh vạc nước, ngón trỏ Lục Lương Sinh đặt dọc giữa môi, sau đó tay khác móc ra khối nhỏ mực trong áo rộng, vẫy tay, trên mặt vạc nước bên cạnh tạo nên một vòng gợn sóng, trong ánh mắt nghi ngờ của người hầu kia, dẫn ra một đầu nước, cuốn trên cục mực, cấp tốc hình thành mực nước.
- Nhìn thấy cũng không nên nói cho những người khác biết.
Hai người trong phòng cũng nghĩ không ra biện pháp gì, nữ nhi Chu Dung trên giường cũng giống như lâm vào ác mộng, không ngừng ngâm nga, mặt mũi tràn đầy mồ hôi.
- Ngươi có thể nhìn rõ ràng tướng mạo lão phụ nhân kia ra sao không? Trước kia có từng tới qua trong phủ?
Nha hoàn kia lắc đầu liên tục, ấp úng nói không ra lời, Chu phu nhân thấy bộ dáng của nàng, chỉ đành tự mình đến gần song cửa sổ, duỗi ra ngón tay xuyên phá giấy cửa sổ, một đôi mắt nhỏ nhìn ra ngoài.
Đợi mực nước cân xứng, ngòi bút phóng tới lòng bàn tay dính một hồi, Lục Lương Sinh cứ đứng đó bắt đầu vẽ lên vách tường, tùy ý vẽ ra một lằn ngang. Người hầu xách theo đèn lồng có chút phát run, nhìn thấy một màn trước đó, không có bị dọa chạy đã là hắn có đảm lượng rất lớn, thư sinh đối diện trước mắt vẫn là quý khách của lão gia, nhịn không được lắp bắp mở miệng.
- Lục... Lục... Lục công tử... Ngươi đang muốn làm cái gì.....
Lục Lương Sinh dừng bút lại, nhìn qua dây mực vẽ ra.
- Con chó trong phủ ngày bình thường đều sủa hung như vậy?
Nghe được thư sinh tra hỏi, người hầu xách theo đèn lồng quay lại.
- Con chó này không phải trong phủ nuôi lớn, một tháng trước mới mua về, đặt ở trong viện của tiểu thư...
- Đương nhiên là cứu người, chẳng lẽ còn muốn vẽ một bức tranh ngày lành cảnh đẹp bên cạnh nhà xí?
Sau một khắc. Dây mực đầu kia vách tường ngay tại trong ánh mắt kinh hãi của người hầu, uốn éo, tựa như đang sống. Gió đêm phất qua đình viện. Lục Lương Sinh phất ống tay áo một cái, nghiêng người nhấc tay chỉ đi phương hướng chó sủa.
- Đi!
- Nhiều như vậy nước, ngươi là chết đuối?
Đầu dây mực bên kia bay thấp tới trong tay một đạo thân ảnh, lời nói trong trẻo chầm chậm truyền đến, người cũng đi vào phạm vi ánh sáng của đèn lồng.
- Dù có oan khuất, có thể khiếu nại, tội gì ra đây hại người, cũng làm cho mình khó mà đầu thai.
Chu phu nhân hoảng sợ lui lại hai lúc, miệng mũi lão ẩu bên ngoài liền phun ra nước, chống quải trượng phóng ra hai bước, trong chớp mắt đột nhiên nhảy lên đến phía trước cửa sổ.
Chủ tớ hai người trong khuê phòng trợn trắng mắt lên, trực tiếp bị dọa chết ngất. Âm phong lay động đèn đuốc, song cửa sổ bị đổ kéo, hai tay bệnh phù đặt lên khung cửa sổ, nửa người trên lão ẩu dò xét đi vào từng chút từng chút, hé miệng hướng về phía nữ tử trên giường.
Nước sạch tích táp theo khóe miệng, cái cằm chảy xuống mặt đất. Một giây sau, thân thể già nua cồng kềnh còn muốn đi vào, ngọn cây cách xa đó một chút di động, một đầu dây mực vọt tới, mang theo pháp lực bay thẳng đến dưới mái hiên, cuốn lấy thân thể lão ẩu, cả hai tay víu trên song cửa sổ cũng trong nháy mắt bị kéo trở về, kéo lại đến trong viện.
Nói đến chỗ này đột nhiên dừng lại, trong phạm vi ánh sáng của đèn lồng vàng ấm, Lục công tử kia cũng không có vào nhà xí đi tiểu tiện, mà đứng ở một bên vạc nước, khoan thai móc ra một cây bút lông trong tay áo. Khóe miệng người hầu giật một cái, người đọc sách đi nhà vệ sinh cũng phải tình thơ ý hoạ một phen sao?
Nhưng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi:
- Lục công tử..... Ngươi đang muốn làm cái gì?
Dây mực rời khỏi vách tường, phạch một tiếng theo đầu người hầu bay chéo ra ngoài, sợi tóc đều bị gió thổi di động, lắc lư, trong chốc lát, tiêu thất trong bóng tối đình viện....
Sườn viện, tiếng chó sủa trở nên lo lắng. Một chút nước đọng bỗng nhiên bắn lên giấy cửa sổ, Chu phu nhân sợ đến co rụt lại về phía, giấy cửa sổ tan ra, rõ ràng nhìn thấy lão ẩu ngoài kia, chậm rãi quay mặt lại, phía dưới một đầu tóc bạc, khuôn mặt như bị bệnh phù, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm phu nhân trong phòng. Một đoạn thời khắc, chó đen bên kia không dám gầm rú, nghẹn ngào một tiếng cụp đuôi lùi về trong ổ.
Phốc phốc phốc..... Phốc.....
Bên kia, lão ẩu bị trói lại không có đáp lời, bị dây mực trói vẫn như cũ đi qua khuê phòng Chu tiểu thư.
- Quỷ này, không có linh thức?
Lục Lương Sinh nhíu mày, dây mực quấn ở ngón giữa trong tay đột nhiên vừa thu lại, trên thân lão ẩu đi đến dưới mái hiên, dây mực lần thứ hai rút lại, bào phục bụi bẩn bị siết ra ngấn sâu, toàn thân tựa như bọt biển, số lượng lớn nước sạch chảy ra.
- Nhiều nước như vậy...
Không chỉ nước đọng một chỗ, mơ hồ còn có cỗ mùi tanh hôi tràn ngập, Lục Lương Sinh điều động pháp quyết, kéo thêm lão ẩu kia gần một phần, dây mực cũng theo rút lại, cả người lão ẩu bị ghìm ra từng vòng từng vòng tròn, tròng mắt đều lồi ra. Không đến chốc lát, cốt nhục đều thối rữa, mềm thành một đống, mắt trần có thể thấy lấy tốc độ rất nhanh hóa thành một bãi nước sạch ngay tại trước mặt Lục Lương Sinh, chỉ còn lại y phục áo choàng còn trên mặt đất.
- Cứ như vậy?
Lục Lương Sinh triệt hồi dây mực, quan sát một trận, bước nhanh đi vào gian phòng, Chu Dung trên giường yên tĩnh ngủ say, kiểm tra Chu phu nhân cùng nha hoàn trên mặt đất, thấy không có trở ngại liền rời khỏi trước, trở lại tiền viện.
Trong phòng khách, Chu Thiến thấy hắn trở về, lại để cho thị nữ rót rượu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.