Phía trước, lão nhân đi chầm chậm không có ý định tiếp tục tiến lên, quay đầu, thấy hắn không nói lời nào, cười, tay điểm lên hư không về phía hắn. - Ngươi nha..... Vi sư cũng không phải bảo ngươi từ bỏ tu hành, chỉ muốn nói cho ngươi cái gì nhẹ cái gì nặng, bất quá lão phu đời này chưa từng thấy qua bao nhiêu người tu đạo, vừa rồi nói chuyện bất quá chỉ là khuyên bảo mà thôi, ngươi thiên tư thông minh, không thể hoang phế, đồng thí kỳ thi mùa xuân sang năm, chớ để cho vi sư thất vọng. Nhìn như nói chuyện bình thản, trong lòng Vương Thúc Hoa nhiều ít vẫn có chút để ý những người được gọi là người tu hành kia, nhưng cả đời này cũng chưa từng gặp, giết người trong vô hình, tung Hoành Sơn dã hát vang uống ừng ực, thực chất thì giống như mộng tưởng của văn nhân như lão về khi già. Vừa ý cuối cùng đã già, so thân thể còn già hơn. Gió lạnh càng mạnh, Lục Lương Sinh để tránh lão nhân bị nhiễm phong hàn, bóp một chỉ quyết, tay áo rộng nhẹ phẩy, một màn chắn vô hình chắn gió ở bên ngoài, điều này làm cho Vương Thúc Hoa kinh ngạc không thôi. Thậm chí rất tò mò đưa tay chạm đến, rồi lại cái gì đều sờ không thấy. Trong lúc lấy làm kỳ, thầy trò hai người dọc theo con đường nhỏ bên đồng ruộng một bên đi một bên trò chuyện, trải qua thêm một đoạn thời gian, Tả Chính Dương tới nói sắc trời đã không còn sớm, lúc này mới chuẩn bị rời khỏi. Lão nhân lên xe, vén rèm vẫn còn căn dặn: - Phải nhớ từng lời nói chuyện vừa nãy. - Cẩn tuân ân sư dạy bảo. Lục Lương Sinh chắp tay cúi đầu, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, thẳng đến khi tiêu thất cuối đường mởi chuyển thân đi trở về đi. Trên đường nhỏ cạnh đồng ruộng, Đạo Nhân cóc nhìn xem xe ngựa đi xa, tức giận đến đứng lên. -..... Lão gia hỏa này, giả mù sa mưa, xem thường người tu đạo, lão phu sắp tức chết rồi, ngươi đừng cản -- - Hai đầu chân ngắn nhỏ đạp một cái, bá một tiếng nhảy xuống mặt đất, Tôn Nghênh Tiên tay mắt lanh lẹ, nắm lấy, toàn bộ thân hình ngắn nhỏ bị một trảo chợp giữa không trung, nhưng không may, chỉ chụp trúng áo bông bên ngoài, thân thể ở trong tuột ra – “đùng...” Đó là tiếng vang khi có vật rơi xuống mặt nước. Xa xa. Lục Lương Sinh đang đi trở về thôn, trong lòng còn đang suy ngẫm những lời ân sư vừa nói, trong chốc lát liền nghe Đạo Nhân đang reo hò nơi xa. - Lục Lương Sinh, con cóc sư phụ ngươi rơi vào trong ao! Loading... Ao nước, Đạo Nhân cóc dửng dưng chìm xuống dưới. - Ực ực ực ực.... Chỉ còn mấy đạo bọt khí hiện ra trên mặt nước. Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần … Gió lạnh nghẹn ngào thổi qua mái hiên, chen vào khe hở cửa, ngọn đèn đứng ở trên bếp khẽ đung đưa. - Các ngươi nói xem, Bộ đầu xế chiều hôm nay kia, đoạn trước thời gian quả thực là đuổi theo bản đạo nhân chạy hết một đỉnh núi, nếu không phải sư phụ ta nhiều lần căn dặn, không cho phép động thủ đối với người bình thường, ngày đó một chưởng của ta đã có thể đánh hắn tìm không ra bắc... Nhà bếp mờ nhạt, chiếu năm người cái bóng vây quanh ở bàn nhỏ ăn cơm, thỉnh thoảng Tôn Nghênh Tiên nói một câu lung tung để ba người còn lại cười vang, trong ngôi nhà không lớn tràn đầy ấm áp. Lý Kim Hoa kẹp một miếng thịt cho trượng phu, nhìn thấy nhi tử bưng chén yên lặng kẹp lấy hạt cơm. - Lương Sinh, ngươi đang suy nghĩ gì? Lại không ăn, cơm liền lạnh. Lục Lương Sinh ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, đưa đũa lên miệng, xong cười nói với mẫu thân: - Không có chuyện gì. Nói xong, buông bát đũa xuống. - Mẫu thân, phụ thân, ta ăn xong. Lập tức đứng dậy đi đến bếp, cầm chén không múc một muỗng canh nóng trong nồi củi, ngoài cửa sổ gió lạnh nghẹn ngào, Lục Lương Sinh chuyển người, tay áo rộng vung lên hướng bên kia, cửa sổ hơi mở 'Đùng' một tiếng đóng chặt. Đi đến cửa phòng, cánh cửa phát ra tiếng vang két két, tự động mở ra, thiếu niên đón gió lạnh đi ra, cánh cửa sau lưng chấm dứt, lưu lại hai vợ chồng đang bưng bát đũa quên cả ăn cơm, cùng Lục Tiểu Tiêm trợn mắt hốc mồm. Chỉ có Tôn Nghênh Tiên nhếch miệng. - Hừ... Nếu ta có nữ quỷ, bản đạo nhân cũng có thể trang bức... Lời nói đột nhiên dừng lại, thừa dịp một nhà ba người đối diện còn không có lấy lại tinh thần, đũa nhanh chóng với tới đĩa, kẹp đồ ăn để vào trong chén, bưng chén lên, chỉ lộ ra hai con mắt, sau đó vù vù lùa vào trong miệng. Hắn cùng Lục Lão Thạch, Lý Kim Hoa thấy là hình tượng khác biệt, ngoại trừ đóng cửa sổ là Lục Lương Sinh sử dụng pháp lực ra, mở cửa đóng cửa, tất cả đều là do nữ quỷ đang giúp đỡ, tự nhiên cũng không thấy ngạc nhiên. Lục Tiểu Tiêm lấy lại tinh thần, cầm đũa đánh Đạo Nhân một cái, theo đó đoạt đồ ăn, Lý Kim Hoa nhìn xem cửa đóng lại, buông chén xuống, cũng không để ý Đạo Nhân cùng nữ nhi đang tranh giật đồ ăn. - Lương Sinh, trong lòng có chuyện. Lục Lão Thạch gật gật đầu: - Từ ngoài trở về cứ như vậy, có thể cùng Vương Chủ Bộ kia hay không.... Phu nhân chỉ là thở dài. Ngoài phòng, Lục Lương Sinh bưng canh đi qua mái hiên, gió lạnh phất qua, đẩy ra cửa quạt, thiếu niên đi vào trong nhà, quơ quơ ống tay áo, ngọn đèn dấy lên ngọn lửa to như hạt đậu. Ánh sáng vàng ấm chiếu sáng gian phòng, trên giường đệm chăn, Đạo Nhân cóc đang nằm dưới chăn đơn run rẩy, cảm nhận được ánh sáng, mở mắt cóc, Lục Lương Sinh ngồi xuống mép giường, bưng chén nóng hôi hổi, đưa tới. - Sư phụ, uống chút canh nóng, thân thể ấm lên, thả chút gừng hành bên trong, hương vị cũng không tệ lắm. Đạo Nhân cóc dời mặt đi chỗ khác, hừ một tiếng: - Không uống. Nhiếp Hồng Liên vung tay áo dài, che lấp khuôn mặt, bay tới bên cạnh thiếu niên, hai mắt ngoặt trở thành hình nguyệt nha. - Con cóc sư phụ đang cáu kỉnh, trước kia thường nghe nói, tuổi đời càng lớn, có lúc càng như đứa bé con..... - Lão phu mới không có náo! Con cóc bọc lấy chăn mền chuyển đầu. Thiếu niên lộ ra một tia cười, ngồi vào bên kia. - Sư phụ, ngươi rốt cuộc thế nào? Chăn mền động vài cái, Đạo Nhân cóc bình thân, hai chi chân ngắn nhỏ ngồi xuống, đôi màng ôm vào nhau: - Sư phụ dạy người việc học kia, nhìn thế nào cũng đều thấy hắn khinh thường người tu hành? Nếu vi sư vẫn còn pháp lực, nói không chừng sẽ kéo hắn lại răn dạy một phen, với tuổi của lão phu thì có thể làm gia gia hắn! Hồng Liên nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, cười khẽ. - Lí do thoái thác giống như Tôn đạo trưởng. - Đừng nhắc đến tên đạo sĩ thối kia! Đạo Nhân cóc lên cơn giận dữ nhảy dựng lên: - Nhắc đến hắn ta liền tức giận, nếu không phải hắn bắt áo bông của vi sư, ta há có thể ngã vào trong hồ kia!! Lục Lương Sinh cười gật đầu: - Đúng, để ta mắng hắn. Sau đó, múc một muỗng nước ấm đưa tới: - Giận cũng giận rồi, hay là trước tiên uống canh mới có khí lực chửi rủa Tôn Nghênh Tiên. - Ngươi coi vi sư là đàn bà đanh đá?! Đạo Nhân cóc nói chung cũng nói cho đã tức, khí thuận không ít, uống một ngụm nước canh, một luồng ấm áp vào trong bụng, nhìn xem đệ tử trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy đãi ngộ của mình cũng không chênh lệch so với lão thư sinh kia. Chép miệng một cái. - Hương vị có chút nhạt, lần sau bảo mẫu thân ngươi để vào nhiều muối hơn, phương diện thức ăn, lão phu là dân trong nghề..... Hé miệng, lúc uống ngụm thứ hai, sân nhỏ ngoài phòng truyền đến tiếng người, theo sát là lời nói Lý Kim Hoa, Lục Lão Thạch vang lên. - A gia, ngươi thế nào tới đây, sao không gọi người đỡ chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]