Chương trước
Chương sau
Tôn Nghênh Tiên dùng sức nhào nặn búi tóc, đi tới lui hai bước, tỉnh táo lại, tinh tế vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng. Nhíu mày:
- Huyễn Thuật, lúc sư phụ ta còn sống cũng biết, chỉ bất quá đều là một phần Chướng Nhãn Pháp mà thôi, nhưng ngươi..... Vì cái gì sinh động như thật như vậy?
- Sư phụ ngươi không có vẽ tranh.
Đạo Nhân nhìn xem bút lông trong tay thiếu niên, còn có bức chim tước kia, xoa nhẹ mặt:
- Thật đúng là như thế, dứt khoát để bản Đạo Nhân sẽ dạy ngươi một phần quyền cước người giang hồ xem như tạ ơn đưa sách.
Lục Lương Sinh gật gật đầu:
- Ta chỉ có pháp quyết, lại không hiểu bất kỳ chiêu thức gì, xem ra mấy ngày nay, ta thu hoạch cũng không nhỏ.
- Sư phụ ngươi không có dạy ngươi? Cũng đúng, một con cóc dạy ngươi thế nào.
Tôn Nghênh Tiên đại khái cũng không muốn nợ nhân tình, liền lưu lại Lục gia thôn, lấy ra một bộ công phu Càn Dương Chưởng dùng tay không dạy bảo, nói là sư phụ hắn dạy cho hắn, xem như công phu đạo thống chính phái, trong lúc đó cũng chỉ điểm Càn Khôn Chính Đạo cho Lục Lương Sinh, ngẫu nhiên cũng khoa tay một phen, phần lớn đều là thắng. Dù sao Lục Lương Sinh mới xem như mới nhập môn, mà Huyễn Thuật kia, lại để cho Đạo Nhân đã bị thiệt thòi không ít, cơ bản làm được trình độ khó phân thật giả.
Sau khi quen thuộc, Tôn Nghênh Tiên cũng sẽ thường nhắc đến sư phụ.
Loading...
- ... Sư phụ ta huyền học thông suốt, thủ đoạn một tay hàng yêu trừ ma, ta chỉ học được chút da lông, đáng tiếc có một ngày. hắn nói muốn đi ra ngoài cùng người trong đồng đạo loại trừ một đại yêu ăn vô số người, không đến nửa thánh liền trở về, người nhiễm tử độc, toàn thân cao thấp tím thẫm nát rữa, không đến hai ngày liền chết.
Đây cũng là nguyên nhân Tôn Nghênh Tiên,vừa thấy được yêu vật liền muốn tiêu diệt. Đạo Nhân cóc lặng lẽ mở mắt, hừ một tiếng, tiếp tục phủ phục phơi ánh mặt trời. Cục u trên lưng trong ánh nắng chiếu ra màu tím thẫm.
Dạng này liên tiếp hai tháng, buổi so chiêu với cho Lục Lương Sinh, buổi chiều hai người kết bạn ra thôn, lần nữa tụ lại pháp trận dưới bờ sông, Tôn Nghênh Tiên cũng hiểu sơ một hai phương diện này, lẫn nhau nghiên cứu thảo luận, ngược lại cải thiện không ít, mặc dù đơn sơ, lại vây quanh thôn bắc cùng Lục gia thôn ở trong. Người hai thôn trong bất tri bất giác phát hiện tôm cá trong sông trở nên phong phú, kích thước cũng lớn hơn nơi khác rất nhiều.
Mà trước khi biến hóa bất ngờ này được truyền ra đó, thời tiết chuyển lạnh, một trận tuyết lớn.
Phú Thủy Huyện, tuyết đọng thành tường kéo dài, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, một mảnh tuyết trắng mênh mang. Tuyết lớn đã dừng lại, ngẫu nhiên còn có lẻ tẻ bông tuyết bay xuống đầu đường, cuối năm sắp tới, mọi người bận rộn một năm rốt cục có thời gian nhàn rỗi trong thời tiết kiểu này, bồi tiếp thân nhân mua sắm đồ tết. Phố dài nhốn nháo hỗn loạn, một chỗ quầy hàng bị vây chật như nêm cối, nhìn xem cái sọt chứa cá chép lớn chỉ trỏ.
- ... Quả nhiên, quầy bán cá chép này lớn hơn cá chép bình thường rất nhiều.
- Đầu này nhìn qua ít nhất phải bằng hai bàn tay của ta.
- Uy, con cá này của các ngươi ăn cái gì mà lớn như thế, từ chỗ nào bắt ra ạ?
- ..... Cho ta hai đầu, thịt con cá này rất ngon, ăn thật đã ghiền, hôm qua mua một con, hôm nay lại đến.
- Ta cũng muốn!....
- ... Các ngươi có nghe nói không, Nha Chủy Lĩnh xảy ra chuyện?
Khi trắng bị thổi ra từ miệng người nói chuyện, lướt tới đường dài, gió lạnh chen vào song cửa sổ, tiếng người ồn ào trên lầu hai của tửu quán, văn nhân nhã khách thì thầm, cũng có lữ nhân ba núi năm đường, thương nhân nghỉ chân ở đây, uống rượu sưởi ấm, nói đến một phần kiến thức trên đường.
Một thương nhân bọc trong áo lông, đặt chén rượu xuống, nhìn xem huynh đệ đối diện.
- Ba tháng trước, ta buôn bán tại đồng lăng trấn, lúc trở về liền thấy sai dịch huyện nha, Bộ đầu bên kia đều xuất động, kéo mấy bộ thi thể... Ta tìm một huynh đệ trong nha môn, sau khi nghe ngóng mới biết được đều động đến ba mươi bốn mươi người khiên thi thể, các ngươi đoán thân phận những người này là gì?
Lời vừa phát ra lập tức dẫn tới hứng thú của khách uống rượu gần đó, trong lúc đang nghiêng tai lắng nghe lời kế tiếp, cũng có người nhịn không được hỏi.
- Ngươi mau nói xem, thân phận gì?
Thương nhân quay đầu, người xung quanh đều nhìn qua bên này, có chút hài lòng loại bầu không khí kiểu này, vuốt chén rượu, đè thấp tiếng nói.
- Sơn tặc!
Một phần trên lầu hai là văn nhân mặc khách trong thành, cũng có bộ phận thương nhân lui tới nhiều nơi, có thể có lục lâm hiệp khách, đối với tặc cướp đường, phần lớn là thống hận. Có người lớn tiếng vỗ tay khen hay:
- Chết mấy tên sơn tặc có gì hiếm có, ước gì loại người này chết nhiều mới tốt.
Một lục lâm hán tử cõng đao đưa tay sưởi ấm trên than nóng.
- Còn tưởng rằng đại sự gì, kết quả là chết vài tên sơn phỉ, hơn phân nửa là bị giang hồ hiệp khách nào đó trượng nghĩa hành hiệp giết chết.
Thương nhân kia lại khoát tay liên miên, đứng lên, hướng về phía mọi người xung quanh thấp giọng nói:
- Chư vị có thể không biết, những sơn tặc kia thế nhưng thân không có sợi vải, tử trạng càng dữ tợn kinh khủng, ngay cả một vết thương cũng không có, mà đầu lĩnh sơn tặc, Lưu Nhị Long bị người khiêng xuống, chậc chậc..... Cả người đều bị xoay trở thành bánh quai chèo, đầu chuyển tới phía sau lưng, tựa như bị sống sờ sờ xoay thành như thế.
Tê --
Tất cả mọi người trên lầu hai đều hít vào một mảnh khí lạnh.
Có người thấp giọng hỏi:
- Trên núi kia còn có người sống sao?
- Khẳng định không còn, nếu như ngươi giết người, còn muốn để lại người sống sao?
Thương nhân kia buông buông tay, suy nghĩ đến cái gì, liền nói:
- Người ta quen biết nói, lúc ấy vẫn là Tả bộ đầu huyện nha chúng ta phát hiện, còn có một nơi kỳ quái, trước khi đám sơn tặc kia chết đã đi cướp một nơi dưới núi, chỗ đó gọi là Lục gia thôn, các ngươi biết rõ là chỗ nào sao?
Hắn thốt ra lời này, đám người sửng sốt một chút, hai khách dựa vào một bên cửa sổ khác uống rượu đứng lên.
- Huynh đài vừa nhắc đến, ta ngược lại nhớ tới, gần đây trong thành bán nhiều cá tôm giống như là xuất ra từ Lục gia thôn kia.
Người này nói như thế, không ít người đi theo phụ họa.
- Là có chuyện như thế, tôm cá kia đều rất lớn, chất thịt non mịn ngon miệng, lão phu ta còn tới đó mua mấy đầu đặt ở trong chum nước, chuẩn bị ăn dần trong cuối năm, khoản đãi quý khách.
- Đúng đúng..... Ta còn nghe một chuyện, nghe nói Vương Chủ Bộ huyện nha nhận một đệ tử, giống như cũng đến từ Lục gia thôn.
- Nếu thật là như thế..... Chỗ kia thật đúng là địa linh nhân kiệt.
Lầu ngoài cách, cách đó hai đầu phố dài. Một chiếc xe ngựa chạy qua đường đi ồn ào náo động, đường tuyết đọng bị ép ra hai đường xe ngựa, không lâu, cửa ra vào Phú Thủy huyện nha, Mẫn Thường Văn một thân y phục hàng ngày đi đến tòa viện bên cạnh, két két một tiếng đẩy cửa phòng ra, gió lạnh chui vào, đèn đuốc treo trên tường bị thổi chập chờn. Lão nhân phía sau buông bút lông xuống, nhìn Huyện Lệnh tiến đến, cười ha hả đứng dậy:
- Huyện tôn không đợi ở phía sau đường làm bạn cùng vợ cơn, thế nào tới đây giúp lão đầu tử lẻ loi trơ trọi như ta.
- Trong lúc rảnh rỗi, cũng tới xem Thúc Hoa Công một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.