Trong mơ mơ màng màng, cảm giác đau đớn chỗ sâu trong đầu mơ hồ bị rút sạch. Lục Lương Sinh hơi mở mắt từ trong bóng tối, tựa hồ nằm nhoài trên lưng lừa, gió đêm nghẹn ngào phất qua bên tai, trong ánh mắt chênh chếch, bên cạnh còn có thân ảnh đang trôi nổi.
- Nhiếp Hồng Liên?
Lờ mờ trong rừng, bóng người kia như khói nhẹ, dần dần ngưng ra thướt tha, nghiêng mặt qua, nhìn xem Lục Lương Sinh đã tỉnh lại, một bên gò má hơi hiện lúm đồng tiền, nhẹ nhàng thi lễ.
- Chính là nô gia.
Lục Lương Sinh giật giật, hai tay bất lực, kém chút rớt xuống lưng lừa, chỉ phải một lần nữa rụt về, dựa vào cổ lừa tầng tầng thở dốc.
-... Ngươi thế nào đến nhà ta...
- Hôm đó sau khi ngươi báo thù cho ta xong... Nô gia không chỗ có thể đi, nghĩ thầm đi theo Lục lang, có thể báo chút ân tình.
- Đừng kêu Lục lang, nghe có chút khó chịu.
Nhiếp Hồng Liên vung tay áo che miệng cười khẽ, trôi nổi đến gần thêm một chút:
- Gọi ngươi là công tử đi, nghĩ không ra ngươi mới có bao nhiêu tuổi như vậy, trước đó còn một mực gọi ngươi là tiên sinh.....
- Ta so với ngươi thì nhỏ hơn một tuổi..... Tùy ngươi vậy.
Lừa già đi xuống sơn đạo, rốt cục vững vàng bước đi, mây đen không còn, trăng lạnh lộ ra rõ ràng, cỏ dại rậm rạp, mắt đất như được trải một tầng sương bạc. Lục Lương Sinh thử điều động pháp lực, truyền đến chỉ là cảm giác đau đớn trong kinh mạch, không cảm giác được pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483635/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.